Cuối cùng Lăng Không đứng dậy đi tới trước mặt Nhất Vô Niệm ánh mắt hòa ái, vẻ mặt nghiêm túc đưa ta điểm vào mi tâm của hắn nói: “Đừng lo lắng, mỗi một chặng đường dài của con vi sư đều sẽ ở bên… cho đến khi không thể.”
“Sư tôn, ta…” Nhất Vô Niệm mở miệng muốn nói chuyện bất quá bị một tay của Lăng Không chặn lại, hắn đành phải nuốt mấy lời định nói ra.
“Con không phải nói điều gì đâu.
Mỗi người đều sẽ có cơ duyên của mình, vi sư không phải người thích nghe ngóng mấy chuyện này.
Thế nhưng con hãy nhớ một điều, có chuyện hãy đến gặp vi sư, dù thế nào ta cũng sẽ trợ giúp con hết mình.
Vì nơi đây là nhà của con.” Lăng Không cười, nhẹ nhàng nói ra.
“Đi đi.
Con đường phía trước chỉ có thể do con bước đi.” Lăng Không quay lưng đi vào động phủ.
Nhất Vô Niệm làm động tác hành lễ với Lăng Không, mãi tới khi bóng lưng của sư tôn khuất đi hắn mới thu hồi.
Những lời mà sư tôn Lăng Không nói ra, hắn không biết đổi lại một ai khác đứng ở vị trí của hắn sẽ có cảm xúc gì, bây giờ tâm tình của hắn không hề tĩnh lặng giống như mặt ngoài thể hiện.
Nhưng đối với một người trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, bốn bể là nhà như hắn rất khó thể hiện cảm xúc trong lòng ra bên ngoài.
Thu hồi ánh mắt, Nhất Vô Niệm cũng quay người rời đi.
Lần này ra ngoài khác với những lần trước đó, không phải vì đánh dấu cũng không phải đi làm nhiệm vụ, hắn ra ngoài chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là độ kiếp.
Độ kiếp kết đan.
Cầm theo ngọc bài rời khỏi tông môn, Nhất Vô Niệm quyết định đi một chuyến tới một nơi trước khi đến nơi độ kiếp.
Trước khi rời đi, mấy đệ tử phụ trách thủ hộ sơn môn còn khách khí nói hắn lên đường vạn sự cẩn thận, Nhất Vô Niệm nói lời đa tạ rồi nhanh chóng rời khỏi tông môn.
Đối với mấy đệ tử thủ hộ sơn môn hắn còn lạ lẫm gì nữa, mặc dù hắn ra ngoài ít thật nhưng ngày trước mỗi khi rời đi hắn còn tiện tặng mấy người này mấy viên linh thạch, dần dần mấy người bọn họ cũng coi như thân thuộc.
Mặc dù bây giờ hắn không còn tiện tay tặng linh thạch như trước nữa, nhưng mấy vị đệ tử thủ hộ sơn môn vẫn rất nhiệt tình.
Phạm vi mấy chục ngàn dặm quanh sơn môn đều thuộc phạm vi quản lý của Huyền Đan Tông, đặc biệt mấy mỏ linh mạch trọng yếu của tông môn đều phân bố tại khu vực phía nam.
Nhất Vô Niệm ngự kiếm bay vút rời đi, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi thuộc quyền quản lý Huyền Đan Tông.
Trên đường đi, hắn gặp qua rất nhiều tu sĩ tranh đấu, tranh đoạt tài nguyên mà ra tay đánh nhau bất quá đều là ở cấp độ Luyện Khí Kỳ.
Còn có cả những khu vực thuộc phạm vu của phàm nhân, nơi đây chiến tranh diễn ra liên miên, mấy ngàn người chém chém giết giết, hắn còn gặp mấy đôi nam nữ rất không có ý thức làm nghệ thuật bên trong rừng rậm.
Hắn căn bản không dám quét nhìn, khống chế phi kiếm lướt qua như một tia chớp không hề dừng lại.
Nhất Vô Niệm giống như u linh không một ai có thể phát hiện ra được sự hiện diện của hắn, hắn cứ thế nhàn nhã ngự kiếm vượt qua mấy chục vạn dặm.
Dùng tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, Nhất Vô Niệm cũng mất nguyên một ngày để xuất hiện tại một nơi được gọi là Trung Châu.
Trung Châu tại Bắc Vọng Châu chỉ là một châu nhỏ, có thể nói là châu yếu nhất tại Bắc Vực.
Mà nơi đây chính là nơi Nhất Vô Niệm định tới, cũng may Trung Châu không quá xa phạm vi của Huyền Đan Tông, hắn cũng thuận lợi trong một ngày đến được nơi.
Nhất Vô Niệm dựa theo trí nhớ của mình thuận lợi tìm được nơi an táng của cố nhân.
Một phần mộ không cao nằm ở bên sườn núi hoang vắng.
Trước phần mộ mọc không ít cỏ dại, Nhất Vô Niệm tự tay nhổ hết đám cỏ xung quanh, dọn dẹp thật kỹ mọi thứ cản trở phần mộ.
Sau đó, hắn quỳ gối trước phần mộ kia, từ nhẫn trữ vật cầm ra một vò linh tửu rót ra hai ly nhỏ, cuối cùng làm lễ.
Xong việc hắn lại cầm một xấp giấy vàng mã ra đốt, thắp nhan hương, dập đầu lạy bốn cái, trong lòng cảm thấy bớt đi một phần ràng buộc.
Tiếp đó, Nhất Vô Niệm tìm một chỗ hẻo lánh cách phần một không xa, ngồi xuống tu hành, coi như vì cố nhân thủ mộ một thời gian.
Cố nhân này không phải ai khác chính là lão già ở trong mộng