Con rùa chỉ bé bằng bàn tay nhưng khẩu khí thì không nhỏ, nghĩ ngợi một lúc nó chậm rãi bơi theo một khe hở dưới đáy nước tìm đường đi vào lục địa.
Mà ngay khi con rùa rời khỏi phạm vi vách đá vùng ven Vô Tâm Hải, bên dưới mặt nước xuất hiện một vòng xoáy dần dần hiện ra một con mắt…
…
Bên này, Nhất Vô Niệm vẫn còn đang hướng sát bên phía vùng Trấn Biên Hải.
Mấy giờ đồng hồ hắn đã đi được một nữa chặng đường, chỉ cần nhanh chóng vượt qua Trấn Biên Hải liền có thể đi tới Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.
Trên đường hắn cũng đụng độ với một vài tu sĩ Trúc Cơ khác, bất quá cũng không có xảy ra mâu thuẫn gì.
Đúng như trên tư liệu ghi chép nơi đây quả thật có chút hỗn loạn, hắn bằng bản lĩnh cùng phản ứng nhanh nhạy của bản thân tránh né được mấy đợt hỗn chiến, đạo tặc.
“Phù, cuối cùng cũng tới nơi!” Nhất Vô Niệm nhìn về phía trước, thở dài một tiếng.
Phía trước không xa chính là một mảnh khu vực khô cằn, thảm thực vật chỗ đó chỉ còn lại những gốc cổ thụ, bất quá hắn cảm nhận được những gốc cổ thụ chọc trời này đã không còn sinh mệnh.
Chẳng trách nơi đây được gọi là Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.
Nhất Vô Niệm ngự kiếm từ từ đi vào phạm vi Tuyệt Mạc Hoang Nguyên, trong đây quả thật không phải nơi lý tưởng giành cho yêu thú tu luyện cũng như sinh sống.
Bất quá không phải không có ngoại lệ, có một vài loài yêu thú kịch độc lại rất thích sống ở bên trong đây.
Cụ thể chúng nó được gọi với cái tên – Thổ Xích Cạp, Tử Vong Ngô Công.
Đây là hai loài chiếm giữ tuyệt đối Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.
Chúng nó đều sở hữu lượng kịch độc vượt mức tưởng tượng, nghe nói nếu gặp phải loài yêu thú cấp cao này, chỉ cần bị trúng kịch độc ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thoát được.
Bất quá tu sĩ Nguyên Anh có nguyên thần, chỉ cần vứt bỏ thân thể của mình liền không bị sao nữa.
Nếu có sự trợ giúp thì có thể tiến hành đoạt xa hoặc dùng thiên tài địa bảo đắp nặn lại thân thể.
Bởi vậy tu sĩ khi đi vào đây cũng không dám tiến vào sâu bên trong.
Thế nhưng đám yêu thú này cũng có một nhược điểm, không biết vì lý do gì tụi nó rất sợ lôi điện, đặc biệt là lôi kiếp.
Cũng vì lý do này, một đoàn đội muốn vào đây cần phải chiêu mộ tu chân giả hệ lôi, đặc biệt càng mạnh càng có lợi.
Đây cũng coi như là một biện pháp, nhưng cũng chỉ là khắc chế một phần mà thôi, không phải cứ có tu sĩ hệ lôi đi cùng thì sẽ an toàn.
Rất có thể người đi ra được khỏi nơi đây chỉ có mình tu sĩ hệ lôi.
Mặc dù tu sĩ hệ lôi được coi như ưu tiên hàng đầu, thế nhưng cũng không phải biện pháp duy nhất.
Muốn vào đây cũng có thể sử dụng các loại pháp bảo, phù lục hay bất cứ đồ vật gì có liên quan tới hệ lôi thì đều có đất dụng võ.
Đối với Nhất Vô Niệm, hắn cũng coi như có chuẩn bị.
Dù sao độ kiếp không phải sự tình ngày một, ngày hai.
Hắn đối với việc lựa chọn địa điểm phù hợp cũng đã tiến hành nghiên cứu rất sâu, nếu đã lựa chọn Tuyệt Mạc Hoang Nguyên làm nơi độ kiếp há lại không nghĩ tới mấy thứ này.
Hơn nữa, hắn cũng không có lựa chọn tiến sâu vào bên trong Tuyệt Mạc Hoàng Nguyên, mà chỉ lựa chọn địa điểm ở bên ngoài rìa.
“Được rồi, chỗ này đi.” Nhất Vô Niệm đánh ra một đạo thuật pháp hệ lôi diệt sát một con Thổ Xích Cạp nhất giai, âm thầm hài lòng chỗ này.
Hắn nhanh tay bố trí một cái Tụ Linh Trận, sau đó đổ vào một đống linh thạch hạ phẩm.
Làm xong mấy việc này, hắn mới khoanh chân ngồi xuống xếp bằng luyện hóa hết đám linh khí đang được Tụ Linh Trận chuyển hóa từ linh thạch mà ra.
Khí tức toàn thân của hắn bắt đầu có dấu hiệu ba động nhè nhẹ, từng sợi linh khí từ bên ngoài Tuyệt Mạc Hoang Nguyên hội tụ vào bên trong Tụ Linh Trận.
Đồng thời Nhất Vô Niệm cũng kiểm tra lại một lượt tình trạng thể nội của bản thân.
Thần thức dưới sự khống chế của hắn rà soát một lượt, cuối cùng cho ra kết quả, mọi thứ đều ổn, căn cơ vững chắc.
Tiếp theo bản thân tiến hành kết đan sao?
Lôi kiếp sắp sửa buông xuống.
Bất quá hắn ngửa đầu lên hư không nhìn, chỉ thấy bầu trời vẫn xanh thẳm, vạn dặm không một bóng