“Tiểu Vũ, mấy giờ em mới về nhà?” trong điện thoại, Địch Nhã ở đầu bên kia thanh âm trầm thấp mà bên trong khẩu khí rõ ràng là không vui.
“Chờ thêm một chút sẽ trở về. Anh đừng tiếp tục thúc giục nữa, thật vất vả em mới có thể cùng mấy lão đồng học lúc trước gặp mặt….” Trên mặt Tần Vũ biểu tình có chút không kiên nhẫn.
Hôm nay là ngày Tần Vũ và bạn học cũ tụ hội mà trong vòng 2 h qua, đây đã là lần thứ ba Địch Nhã gọi điện tới.
” Được rồi, được rồi, em biết rồi mà. Em sẽ cố gắng về sớm một chút, sẽ không chơi quá muộn….Còn có đừng gọi điện tới đây nữa, cứ như vậy nhé, bye!”
Thật dài dòng mà, cúp điện thoại, Tần Vũ cúi đầu oán hận một tiếng, cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
“Tần Vũ, lão bà của cậu hả?” Lão đồng học A Quân ngồi bên cạnh Tần Vũ vẻ mặt tươi cười giúp y rót đầy cái chén không.
“Ân….” Tần Vũ hàm hồ hừ một tiếng, dù sao cũng không sai biệt lắm, cũng không thể nói là lão công của mình được a.
“Ah, nữ nhân chính là phiền toái a. Giống vị ở nhà ta, mới ra ngoài một chút liền ba lần bốn lượt thúc giục, gọi điện thoại cứ như tra tấn người…” A Quân giơ lên chén rượu cụng ly với Tần Vũ, uống một hớp, vẻ mặt vô cùng đồng cảm.
Nam nhân cũng phiền toái như vậy a, Tần Vũ yên lặng ở trong lòng phiêu bạch nhãn (đảo tròng mắt ý mà).
“Tần Vũ, để tôi nói cho cậu biết. Càng thúc giục thì cậu càng không thể trở về, thời điểm kiểu này cậu nhất định phải có ý chí kiên định, xuất ra chí khí nam nhân. Ta cứ về muộn thì sao, thậm chí đêm nay ta còn không thèm về đấy…” A Quân càng nói càng cao hứng, thanh âm cũng càng ngày càng cao.
Cả đêm không về? Tần Vũ bĩu môi, y nếu dám thực sự làm thể thì sau này phỏng chừng trừ bỏ thời gian đi làm còn những lúc khác cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa. Chí khí nam nhân?! Hai vị nam nhân trong nhà kia so với hắn còn ác hơn!
Điện thoại đặt trên bàn của Tần Vũ lại vang lên, là một dãy số quen thuộc. Tần Vũ nhíu mày, cuộc gọi thứ tư của Kim Y.
” Không phải đã nói đừng có gọi nữa hay sao! Anh làm cái gì….” Tần Vũ ấn hạ nút nghe điện thoại, ngữ khí thật tức giận.
” Em nói với Địch Nhã chứ không có nói với anh nha ” Kim Y bình tĩnh ném ra một câu.
“Hừ… có việc gì?” Tần Vũ bị quê độ, tâm tình thật không tốt.
“Tần Vũ khi nào em mới về nhà? Hôm nay là thứ sáu” Kim Y đặc biệt ở hai chữ “Thứ sáu” tăng cao thanh âm.
” Đã biết, đã biết. Em về ngay bây giờ, được chưa?” Tần Vũ tùy tiện trả lời cho có lệ, trong lòng lại oán thầm thứ 6 em gái anh á, đúng là hai tên t*ng trùng thượng não mà!
“Đừng uống quá nhiều rượu, không nên ăn đồ cay, không cho tùy tiện cười với người khác. Lát nữa có cần anh đi đón không?!” Kim Y có chút không yên lòng, hỏi một câu lại dặn dò một câu.
“Không cần. Nếu không có việc