Edit: Dưa Hấu
___________________________
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, không bao lâu, Trì Oánh cảm thấy khá hơn nhiều.
Ý thức của cô thanh tỉnh, liền nghĩ tới một ít chỗ kỳ quái.
"Lạc tổng, anh......!lúc nào cũng mang theo thuốc giảm đau bên mình hả?" Cô cảm thấy rất khó hiểu.
"Cô quản được tôi!" Lạc Minh Dịch lạnh lùng nói.
Trì Oánh nghĩ thầm tôi quản không được, cô nhìn dáo dát xung quanh, nhìn thấy chỗ này là văn phòng, nghĩ nghĩ chắc là văn phòng của cái lão giám đốc siêu thị.
"Anh sao lại ở đây?" Trì Oánh lại hỏi.
Lạc Minh Dịch hỏi lại: "Chuyện này không phải tôi nên hỏi cô sao? Đang trong giờ làm, chạy đến chỗ xa như vậy để dạo siêu thị sao?"
"Chỗ siêu thị này là của nhà anh?" Trì Oánh nhất thời giải thích không được nhiều như vậy, liền chuyển đề tài.
Lạc Minh Dịch nói: "Cổ phần khống chế mà thôi."
Trì Oánh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng trong chốc lát lại không cách nào suy đoán ra được.
Lạc Minh Dịch xem sắc mặt của cô như cũ không được tốt, liền nói: "Trước đừng nói chuyện đó, cô trước tiên nghỉ ngơi một chút đi."
Anh ta đi ra khỏi văn phòng, mới vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy giám đốc siêu thị vừa mới bị anh ta đuổi đi đang đứng ở cửa, nhìn thấy anh ta ra tới lập tức làm bộ như vừa mới đi ngang qua, mặt đầy tươi cười, "Lạc tổng, còn có yêu cầu hỗ trợ cái gì không?"
Lạc Minh Dịch hơi không vui, "Cách xa nơi này một chút."
Giám đốc siêu thị lập tức liền sải hai chân ngắn nhỏ, lanh lẹ mà chạy đi.
Lạc Minh Dịch mở di động ra, trong ứng dụng ghi nhớ đánh chữ, "Mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng là cô ấy cũng tới, hơn nữa là cô ấy là người tìm được đứa bé."
Một lát sau, ứng dụng ghi nhớ đột nhiên tự động xuất hiện một hàng chữ: Chuyện này quá khác thường, cô ấy trước nay chưa từng tới chỗ này, nhất định đã xảy ra cái gì!
......!
Giám đốc siêu thị chạy vào trong một văn phòng của chủ quản cấp dưới, đuổi chủ quản ra ngoài rồi lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Uy, Vương chủ quản a, hỏi ông chuyện này một chút......!Có một cô gái diện mạo khá xinh đẹp, vóc dáng không cao cũng không lùn, mặt có chút tròn trịa, đôi mắt to to......!ông có quen không?"
Nghe được hình dung của ông ta, vương chủ quản đầu điện thoại bên kia cười nói: "Vậy là trợ lý mới của Lạc tổng a, làm sao vậy? À......!Tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy vội vã chạy đi, bất quá tôi cũng không dám nói, tôi cũng không dám hỏi.
Dù sao ở trong công ty cô ấy không làm chuyện gì sai tôi cũng không dám tùy tiện nói cô ấy, không chừng về sau chính là tổng tài phu nhân, đúng không?"
Giọng giám đốc siêu thị có chút hưng phấn, "Tôi nói với ông chuyện này, tôi nhìn thấy Lạc tổng ôm cô ấy vào văn phòng của tôi, sắc mặt cô gái kia không tốt lắm......!Lạc tổng còn tự mình mang theo thuốc cho cô ấy uống nữa!"
Vương chủ quản rất là kinh ngạc, "Chẳng lẽ cô ấy......!mang thai? Nhanh như vậy sao? Lúc này mới có mấy ngày a!"
Giám đốc siêu thị càng thêm khẳng định, "Đó chính là tổng tài phu nhân không chạy đi đâu được rồi, tôi phải nịnh nọt bợ đỡ cho tốt, cô ấy nếu là giúp tôi nói tốt vài câu, tôi có thể tạm thời không cần phấn đấu thật nhiều năm!"
Vương chủ quản gật đầu, "Đúng là nên nịnh bợ thiệt tốt, ai nha, lần trước lúc tiểu thư Smith tới tôi nhìn thấy cô ấy làm mấy chuyện kỳ quái còn nói cô ấy hai ba câu......!Tuy rằng giọng điệu không nặng nề, nhưng mà cô ấy sẽ không nổi giận chứ? Tôi làm sao dám cùng tổng tài phu nhân nói như vậy a!"
Ngay tức khắc hối hận đến mức muốn đem miệng mình xé rách đi cho rồi.
Ông ta cúp điện thoại, xoay người lại thì hoảng hồn, ông ta nhìn thấy có người xuất hiện ở phía sau ông ta không biết khi nào mà lặng yên không một tiếng động.
"Uy, Susan, cô như vậy sẽ hù chết người!" Vương chủ quản vừa vuốt ngực, vừa oán giận hét.
Susan cười, "Thật xin lỗi, tôi mới vừa đi ngang qua nghe ông nói cái gì tổng tài phu nhân......!Đây cũng là quan hệ đến tiền đồ của tôi, liền nhịn không được đi vào nghe vài câu......"
Vương chủ quản thở dài, "Chính là cái cô Trì Oánh mới tới, hình như là mang thai?"
Sắc mặt Susan biến đổi một ít khó mà phát hiện, ngay sau đó nhăn mày lại, nói: "Chuyện này trừ ông ra còn có ai biết không?" Vương chủ quản: "Một người bạn của tôi, làm sao vậy?"
Susan nghiêm mặt nói: "Nói cho bạn của ông, chuyện này đừng có nói với bất luận kẻ nào.
Lạc tổng muốn nói thì chính mình sẽ tự nói, không muốn nói thì......!Nếu là có ai vạch trần ra ngoài, cho ngài ấy biết, ông đoán là sẽ có hậu quả gì?"
Vương chủ quản ngay tức khắc toát ra một thân mồ hôi lạnh, ông ta vốn dĩ muốn nhắc nhở mấy người đồng nghiệp có quan hệ tốt, nhưng mà