Edit: Dưa Hấu
________________________
Trì Oánh dụi dụi đôi mắt, nội tâm cười khổ, cô thật sự là quá nhớ mong em trai rồi, mới có thể cảm thấy người này tươi cười giống em trai mình.
Đặc biệt là bây giờ cô biết chính mình sẽ chết bất cứ lúc nào, thì càng muốn sớm một chút tìm thấy em trai, cô sợ chậm một chút thì lại không còn cơ hội nữa.
Thấy cô ngơ ngẩn mà xuất thần, cậu bảo an mở miệng hỏi: "Tiểu thư, cô không có việc gì chứ? Có phải còn không thoải mái hay không?"
Trì Oánh cười cười, "Không có việc gì, tôi chính là bỗng nhiên nhớ tới em trai tôi, nó đã mất tích mười mấy năm.
Nếu nó còn sống......!chắc là cùng tuổi với cậu không sai biệt lắm."
Trên mặt bảo an có chút thần sắc ngoài ý muốn, "Mười mấy năm? Lâu như vậy cô còn nghĩ tới anh ta hả?"
Trì Oánh thở dài, chậm rãi gật đầu, "Sao có thể không nghĩ, nó là người thân của tôi, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Vừa mới nhìn thấy bộ dáng cậu cười......!Còn thấy rất giống nó."
Bảo an lại lộ ra nụ cười ngốc ngốc, "Mọi người đều nói tôi cười rộ lên có chút ngốc, em trai của cô cười rộ lên cũng là ngu ngu như vậy sao?"
Trì Oánh cũng cười, "Cái này không phải ngốc, tôi cảm thấy......!Còn rất đáng yêu.
Đúng rồi......!tay cậu không có việc gì chứ? Tôi thấy cậu vừa mới dùng khuỷu tay đập vỡ kính xe, sẽ không bị thương chứ?"
Bảo an gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Lúc ấy tình huống quá khẩn cấp, tôi sợ đứa bé xảy ra chuyện mới......!Không cần lo lắng đâu, tôi ở trường dạy võ học qua mấy năm, với lại tôi vốn là muốn tham gia thi đấu kiếm tiền, chỉ tiếc là thành tích vẫn luôn không được tốt cho lắm, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể đi làm bảo an.
Trường học của chúng tôi rất nhiều người đều đi thi đấu, mấy quán quân trong cả nước đều là từ trường học chúng tôi.
Tuy rằng tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng là so với người bình thường vẫn là mạnh hơn nhiều."
Lại hàn huyên vài câu, Trì Oánh quay lại văn phòng kia, giám đốc siêu thị đã pha xong nước đường đỏ, rất ân cần mà dặn dò cô, "Nước có chút nóng, một hồi nữa hãy uống.
Ngài nghỉ ngơi cho tốt, chỗ này sẽ không có ai tới quấy rầy."
Ông ta nói xong liền rất tự giác mà rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Lúc ra cửa nhỏ giọng nói thầm, "Thai phụ mà muốn uống nước đường đỏ sao? Tôi còn tưởng rằng tới tháng mới uống chứ......"
Trì Oánh trước kia cách một đoạn thời gian sẽ đến Cục Công an dò hỏi kết quả vụ án em trai mình mất tích năm đó, tuy rằng biết đi cũng như không đi, nhưng vẫn là muốn đi hỏi một chút.
Một năm gần đây công việc vô cùng gấp gáp bận rộn, vẫn thường xuyên đi công tác, coi như là, đã gần một năm không đi qua đó hỏi thăm, cô nghĩ qua mấy ngày nữa đi hỏi lần nữa một chút.
Uống xong nước đường đỏ thì cảm thấy thoải mái một chút, búp bê Tiểu Lạc an ủi cô, "Em trai cô nếu là bị lừa bán, bọn buôn người cần chính là tiền, khẳng định tính mạng của cậu ấy sẽ không có nguy hiểm.
Chỉ cần người còn thì nhất định có thể gặp được, đừng quá lo lắng.
Nếu là tôi có thể sống sót, tôi sẽ đem chuyện này công bố cho tất cả mọi người đều biết, cũng không tin cậu ta sẽ không nhìn thấy!"
Trì Oánh có chút bất đắc dĩ, "Chỉ có thể như vậy."
Cô nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, tính đi về nhà, khi ra cửa bỗng nhiên nhìn thấy giám đốc siêu thị đối diện với cái cậu bảo an cô vừa mới gặp được kia mà dạy bảo, "Biết nói như thế nào chưa?"
Cậu bảo an vẻ mặt mờ mịt, "Không phải......!dựa theo tình hình thực tế mà nói sao?"
"Cậu thật là đần!" Giám đốc siêu thị chụp một cái ở trên đầu cậu ta, "Chuyện này đối với việc tăng hình tượng của siêu thị chúng ta là có tác dụng rất lớn, cậu phải nói với truyền thông, là dưới sự lãnh đạo anh minh của tôi, các nhân viên an ninh của siêu thị nghiêm túc phụ trách, mới có thể kịp thời cứu được đứa trẻ kia, biết không?"
Cậu bảo an không phục lắm, "Nhưng mà......!rõ ràng là vị Trì tiểu thư kia tìm được người mà!"
Giám đốc siêu thị một bộ dạng hận sắt không thành thép, nói: "Lạc tổng đã nói, không hy vọng chuyện ngài ấy cùng với Trì tiểu thư có tham dự vào việc này bị người khác biết được, cho nên không thể đề tên của bọn họ......!cậu sẽ không muốn đem công lao tròng lên đầu mình chứ?"
Cậu bảo an có chút ủy khuất, "Vốn dĩ chính là tôi cứu người mà......"
Giám đốc siêu thị nhíu mày, "Cậu còn muốn đi làm nữa hay không? Chút nữa phóng viên tới tôi cho người viết bản thảo cho cậu, cậu cứ theo những gì trên đó mà nói."
Trì Oánh nhìn thấy dáng vẻ của cậu bảo an bị ủy khuất bỗng nhiên có chút đau lòng, trong lòng liền nghĩ đến em trai mình nếu còn sống, một mình phiêu bạc bên ngoài, có phải cũng sẽ chịu ủy khuất như vậy hay không.
Cô đi qua, cười tủm tỉm mà nói với giám đốc siêu thị: "Nhưng mà vạn nhất để cho Lạc tổng nhìn thấy trong tin tức đưa tin không đúng sự thật thì làm sao đây? Anh ta chính là biết tình hình thực tế, anh ta có thể cảm thấy ông với cái chức giám đốc siêu thị này không đáng tin hay không? Tập đoàn Lạc thị chính là lấy thành thật là nguyên tắc hàng đầu nha!"
Sắc mặt của giám đốc siêu thị ngay tức khắc trở nên trắng bệch, liên tục gật đầu nói: "Phu......!Trì tiểu thư nhắc nhở thật quá đúng, tôi thật sự là......!quá không nên.
Nhị Mao cậu cứ theo tình hình thực tế mà nói đi, bất quá......!có một chút chỉnh sửa cũng là có thể, đúng không Trì tiểu thư?"
Trì Oánh cười cười, xoay người nhìn về phía cậu bảo an lúc này thần sắc liền hiền lành đi rất nhiều, "Thì ra cậu tên là Nhị Mao? Vậy cậu có phải có một người anh tên là Đại Mao hay không? Có một người em tên là Tam Mao?"
Cậu bảo an trên mặt ửng đỏ, "Trì tiểu thư giễu cợt tôi mà, tôi vốn là có một người anh trai, nhưng mà chưa nuôi lớn được liền chết vì bệnh, tôi......!không có em trai.
Nhị Mao là nhũ danh của tôi, mọi người đều kêu như vậy.
Tôi có tên là......!tên tôi là Chu Tiếu."
"Heo *......!cười?" Trì Oánh có chút bội phục với người đặt tên này, cô nhịn cười, nói, "Tôi hay là gọi cậu là Nhị Mao đi, tương đối......!thân thiết."
(* Chu đồng âm với Trư – heo)
Để cho cô kêu tên này, cô có thể sẽ không nhịn được muốn cười.
Giám đốc siêu thị lại đã sớm nhịn không được ý cười, "Cậu ta tên này rất khôi hài đi? Tốt rồi, Nhị Mao ngươi đi nhanh đi, Trì tiểu thư nghỉ ngơi khỏe chưa? Tôi đã chuẩn bị xong xe, sẽ cho người đưa ngài trở về?"
Trì Oánh thấy thái độ của ông ta cực kỳ cung kính, torng lòng nói đại khái không cần khách khí như vậy chứ, bất quá hảo ý thì cô vẫn là nguyện ý tiếp thu, liền hơi hơi mỉm cười, "Được, cám ơn nhiều.
Đúng rồi, chuyện đứa bé ở trong xe kia là tình huống như thế nào?"
Thời gian cô ngủ khá dài, nói vậy lúc này sự tình đã được tra ra rõ ràng.
Giám đốc siêu thị theo cô đi ra siêu thị, vừa đi vừa nói chuyện: "Là như vầy, lúc ấy chúng tôi thông báo tìm phụ huynh của đứa bé vẫn luôn không tìm được, liền