Cuối tháng Mười Một, phòng làm việc Linh Mặc tại khu biệt thự nào đó ở Thuận Nghĩa, Bắc Kinh.
Trong lúc đứng chờ vào thử viết bản thảo ở ngoài hành lang, Tạ Thanh bắt đầu lướt weibo, bất ngờ nhưng cũng không phải không thể đoán trước được, nhìn thấy mình bị treo ở hot search đầu tiên, bên cạnh còn đề thêm một chữ “bạo” màu đỏ sẫm.
*những tin có lượt tương tác bùng nổ sẽ có chữ “bạo”.
Đây là lần thứ tư trong hai tuần lễ qua.
Rất nhiều người nhạo báng cô, nói cô là người của giới viết lách mà nổi tiếng chẳng khác gì người ngành giải trí.
Nhưng lại toàn là tiếng xấu.
Tạ Thanh tắt weibo đi, điều chỉnh lại tâm trạng, tập trung tinh thần sẵn sàng viết thử bản thảo.
Không phải cô là kiểu người thoát tục, chẳng màng để tâm những việc này mà là, nếu còn tiếp tục lãng phí thời gian vì nó, cô sẽ chẳng còn tiền để tiêu cho những nhu cầu trần tục của kiếp người nữa.
Trong thẻ ngân hàng của cô, tổng cộng còn chưa tới 500 tệ.
Cuộc sống dù sao cũng vẫn cứ phải tiếp tục, cuộc chiến sôi sục trên hot search kia, cô không hề có ý định làm lính đào ngũ, vậy nên cô mới tới phòng làm việc Linh Mặc này.
Phòng làm việc Linh Mặc hành nghề viết hộ, là một công việc chắc chắn thuộc về mảng công nghiệp xám trong giới. Chuyện viết hộ này chính là lừa dối độc giả, đại đa số mọi người đều khịt mũi khinh thường.
Thế nhưng, hễ xã hội loài người vẫn còn tồn tại thì gần như không cách nào tránh được việc có người muốn tiếp tục sinh tồn bằng cách dựa vào công nghiệp xám. Giới văn học có một đặc thù là: ở trong giới, có rất nhiều những kẻ “ngu si”, mặc dù không lăn lộn nổi với nghề, không có năng lực sáng tác độc lập nhưng lại thà rằng bỏ cho người ta một món tiền lớn cũng vẫn cố chấp cắn răng tiếp tục cầm cự.
Phòng làm việc Linh Mặc mất một năm để tự nâng chính nó trở thành một chiếc máy bay tiêm kích trong mảng nghề xám này.
Trong giới viết văn đồn rằng người quản lý phòng làm việc này ắt là một công tử nhà giàu hoặc một gã giàu xổi hoặc cũng có thể là một tên nhà giàu chân đất mắt toét, bởi vì cách thức vận hành của phòng làm việc này quả thực rất đốt tiền.
Tuyệt đại đa số các phòng làm việc hành nghề viết hộ đều hoạt động online, bản thân công việc này vốn không cần phải tụ tập lại một chỗ, mặt đối mặt mới hoàn thành được, cứ nộp bản thảo online là xong.
Với tính chất như vậy mà phòng làm việc Linh Mặc vẫn có một phần tư số tay viết hộ làm việc trực tiếp tại công ty.
Hơn nữa, phòng làm việc còn bao ăn bao ở cho bọn họ, ở ngay trong một biệt thự ngoại ô Bắc Kinh của tay quản lý. Chẳng biết là dây thần kinh bị chập chỗ nào.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà ở các phòng làm việc khác, các tay viết thuê đi đi ở ở biến động liên tục nhưng cơ hội làm việc ở phòng làm việc Linh Mặc thì phải tranh giành nhau mới có.
Những tay viết không chống chọi nổi, bị ép tới cảnh phải đi viết hộ, phần lớn đều là người không có tiền, ai cũng trông mong chuyện được bao ăn bao ở.
Viết tiểu thuyết mà, phải no cơm, ấm cật mới tư dâm dật được. Lúc không còn phải đau đầu lo bữa cơm ngày mai nữa thì mới có thể an tâm ngồi viết.
9:00, đúng giờ, trợ lý cầm bản thảo tới, mở cửa phòng, mời các tác giả đến viết bản thảo thử vào.
Tạ Thanh chọn một ô ngồi ở giữa không quá xa cửa, cầm bản thảo trợ lý phát cho đọc, cả thảy có ba tờ A4.
Hai tờ đầu là đoạn mở đầu của một truyện cổ ngôn, tờ thứ ba là đại cương sơ lược và thiết lập nhân vật cần viết. Dưới cùng là một dòng yêu cầu ngắn gọn: Viết tiếp ba ngàn chữ, hoàn thành trước 12:00 trưa.
Tạ Thanh khe khẽ thở dài, hỏi trợ lý trước khi đối phương đi ra ngoài: “Xin hỏi, có giấy và bút không?”
Rất nhiều tác giả trước khi bắt đầu sáng tác đều thích cầm giấy bút sắp xếp lại mạch tư duy trong đầu. Trợ lý không thấy có gì là lạ, nói cho cô biết: “Trong ngăn kéo có.”
Tạ Thanh nói cảm ơn, kéo ngăn kéo ra kiểm tra, trợ lý quay lưng bỏ đi.
Trong phòng bắt đầu đầu có tiếng bàn phím lạch cạch. Tạ Thanh bật một bài nhạc nhẹ trong máy lên nghe, mở nắp bút, cắm đầu viết. Tai nghe không cách âm được mấy, tiếng hai người đối diện xì xầm bàn tán, từng chữ từng chữ lọt vào tai.
“Ôi, đã xem weibo chính thức của nhà xuất bản Khởi Văn chưa? Ngọc Li đăng tuyên bố gác bút quy ẩn rồi.”
“Có xem thoáng qua trên hot search, không đọc kỹ. Cô ta có xin lỗi không?”
“Không, chỉ bảo là vì gần đây áp lực dư luận quá lớn nên gác bút quy ẩn, ngoài ra không nói thêm gì nữa hết.”
“…”
Tạ Thanh ngừng bút, ngẩng đầu lên chỉnh tăng âm lượng rồi lại tiếp tục cắm cúi viết bài.
Cô biết đối phương đang nói tới cái hot search được share hơn 3 vạn lượt kia.
Hai ô ngồi bên tay phải của cô đều là các tác giả nam, tốc độ của họ rất nhanh, bản thảo hơn ba ngàn chữ chỉ chưa đầy một tiếng đã gõ xong, không còn việc gì làm ngồi tán gẫu với nhau.
Có điều, đề tài tán gẫu của phái nam và phái nữ hoàn toàn khác xa nhau, chuyện họ đang nói không hề liên quan tới hot search trên weibo.
Tạ Thanh nghe thấy người ngồi gần mình hơn bảo: “Ôi, ông biết vì sao người quản lý của phòng làm việc này không thấy lộ mặt không?”
Người ngồi xa hơn đáp: “Không biết.”
“Một người bạn của tôi làm việc ở Công ty văn hóa Thành Thư bảo hôm nay giám đốc bên đó qua bên này.”
“Văn hóa Thành Thư? Là Văn hóa Thành Thư mà năm ngoái tung ra liền mấy tác phẩm lớn đấy hả?” Đối phương rõ ràng không tin, “Người ta tới cái phòng làm việc bé tí này làm gì?”
“Không biết.” Người khơi mào đề tài này không nói thêm được gì nữa, chủ đề kết thúc tại đó.
Tạ Thanh thấy bốn chữ “Văn hóa Thành Thư” này hơi hơi quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra được vì sao quen, ngòi bút vẫn hí hoáy không ngừng, tiếp tục viết tiếp.
Lúc cô đã tập trung vào viết bản thảo rồi thì hoàn toàn không để ý đến bất kỳ điều gì nữa, dăm câu chuyện gẫu vào tai trái ra tai phải, cũng không uống nước hay xem giờ.
Tới lúc viết gần như đã xong các tình tiết được giao, cô mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình, đã tận 11:48.
Nguy rồi!
Cô vội vàng mở Word lên gõ lại bản thảo, thế nhưng, tốc độ tay có hạn, cho dù là nhìn bản thảo đã viết xong đánh lại cũng chẳng nhanh được bao nhiêu. Đồng hồ nằm góc dưới cùng bên phải màn hình nhảy sang 12:00, cô mới gõ được hơn tám trăm chữ.
Trợ lý ban nãy xuất hiện ở cửa ra vào, lịch sự gõ cửa một tiếng: “Mọi người có thể gửi để in được rồi, trong vòng năm phút ạ.”
Tạ Thanh: “…”
Năm phút, tốc độ bàn thờ cũng không gõ xong được.
Máy in đặt bên tường bắt đầu chạy, Tạ Thanh đầu hàng, rụt rè đứng dậy đặt câu hỏi: “Thế… Thế tôi chưa đánh xong, có thể nộp bản thảo viết tay được không?”
Người đàn ông ngồi cạnh Tạ Thanh phì cười, hỏi đầy ngạc nhiên: “Thời nay vẫn còn người viết tay à?!”
Tạ Thanh bị những cái nhìn ấy thanh tẩy, có một loại ảo giác dường như mình đúng là đồ quái thai.
Trợ lý đang xếp bản thảo bên máy in cũng bị ngạc nhiên một phen, sau đó, có lẽ là có lòng tốt không muốn để cô phải lúng túng nên chìa tay về phía cô: “Đưa cho tôi đi.”
Thu bản thảo xong, trợ lý lịch sự mời mọi người ra nghỉ tạm ở phòng khách, khóa cửa phòng lại rồi đi lên tầng nộp bản thảo.
Khay trà bày trong phòng khách có nước trà và điểm tâm nhưng tất cả mọi người, chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì, mỗi người cầm một chiếc điện thoại giết thời gian.
Thế là Tạ Thanh lại nghe thấy có ai đó nói: “Ơ đệt, vụ Ngọc Li ầm ĩ suốt hai tuần lễ chẳng lẽ cứ thế mà xong à? Một câu xin lỗi cũng không! Sao kết chẳng ra làm sao thế!”
“Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch thủ chứ còn sao nữa.” Có người cười nhạo, “Chó đạo văn làm gì biết thể diện là gì! Không chừng một ngày nào đó lại mặt dày quay lại viết truyện mới tiếp đấy.”
Tạ Thanh mở mắt ra nhìn người vừa phát ngôn, nghiêng người rót cho mình một chén trà, im lặng thưởng thức hương trà hoa nhài.
Trong phòng làm việc đơn trên tầng ba, hai người bạn học cũ đang trò chuyện vui vẻ, bản thảo được mang vào, Lục Thành của Văn hóa Thành Thư cười: “Ông bận đi.” Đề tài đang nói tạm dừng lại.
Tống Mặc, người quản lý của phòng làm việc, cười cười cáo lỗi, cầm xấp bản thảo trợ lý đưa.
Xem hết tập đầu tiên, anh ta liếc nhìn phần ký tên cuối cùng rồi ghi chú lại mấy dòng trên máy tính, lật tiếp sang tập thứ hai.
Anh ta xì một tiếng: “Sao lại có cả bản thảo viết tay?” Nói rồi liền bỏ tập bản thảo đó sang một bên.
Lục Thành đang rảnh rang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, nghe vậy liền giật mình, xoay người sang cầm tập bản thảo đó lên xem.
Anh ta chẳng qua chỉ hiếu kì muốn xem thử bản thảo viết tay đó một chút, đọc lướt lướt xong, vẻ mặt lại thay đổi.
“Xét về khả năng hành văn và cấu tứ thì còn tốt hơn nữ nhà văn mà ông đề cử cho tôi đấy.” Lục Thành phán một câu như vậy.
Trình độ đánh giá bản thảo của Lục Thành rất nổi tiếng trong giới, Tống Mặc ngỡ ngàng, giật bản thảo lại xem.
Vừa xem vừa bảo: “Lắm sẹo, đừng có mà lừa tôi…”
Lục Thành nói thêm: “Không giống đại cương kịch bản ông yêu cầu cho lắm nhưng tôi cảm thấy cấu tứ tốt hơn, tạo dựng hình tượng sắc nét hơn.”
Tống Mặc mặc kệ anh ta, tập trung đọc bản thảo một hồi rồi lẩm bẩm: “Đúng là cũng không tồi.”
Sau đó Lục Thành thấy anh ta liếc đọc phần ký tên rồi gõ một dòng vào máy tính: “Tạ Thanh, 10 tệ một nghìn từ”.
“. . .” Lục Thành nhếch mép, “Tài nghệ thế này mà 10 tệ một nghìn từ, cách thức ủng hộ mơ ước của ông hơi bị độc ác đấy.”
“Còn bao ăn ở nữa cơ mà!” Tống Mặc trợn ngược mắt, “Tôi đâu có tiền để đập như ông đâu, làm nghề này là thiêu đốt chính mình giúp người khác theo đuổi giấc mộng đấy nhé! Hoặc là ông mau mau ký hợp đồng chi viện cho tôi, hoặc là đừng có nói nhảm nữa!”
Lục Thành nhíu mày: “Thái độ này của ông là đang xin đầu tư hay đòi nợ đấy hả? Đợi tôi về cẩn thận đọc tác phẩm đã, tác phẩm đạt tôi sẽ qua ký ngay.”
Tống Mặc bất mãn lầm bầm “tình huynh đệ dởm”, Lục Thành gõ gõ tập bản thảo viết tay để trên bàn: “Nâng giá đi chứ huynh đệ?”
Tống Mặc xanh mặt: “…”
Hai người đấu mắt ba giây, căn cứ nguyên tắc ai có tiền thằng đó to, Tống Mặc đổi dòng Tạ Thanh 10 tệ một nghìn từ thành 15 tệ một nghìn từ.
12:30, trợ lý ra thông báo kết quả cho mọi người. 13 người tới viết thử, 4 người qua, trong đó có Tạ Thanh và có cả tay viết nam ngồi cạnh Tạ Thanh, cái người đã ngạc nhiên bảo “Thời nay vẫn còn người viết tay à”.
Kết quả này lại khiến anh ta ngạc nhiên thêm một lần nữa, vừa xuýt xoa vừa bảo cô: “Cô được đấy,… xem ra trình độ cũng rất ổn nhỉ?”
Tạ Thanh nhìn lại anh ta: “Đâu có. Thời gian gấp gáp, viết đại thôi.”
Lúc mấy người ra khỏi biệt thự, những người còn lại hoặc vô tình hoặc cố ý dò xét Tạ Thanh, có người đơn thuần kinh ngạc vì cô nộp bản thảo viết tay mà cũng qua được, cũng có người lại cảm thấy câu trả lời “viết đại” của cô thật quá làm màu.
Hướng đi của mọi người không giống nhau, có người phải đi cửa Nam để đón tàu điện ngầm, có người lại muốn đi cửa Bắc cho tiện bắt xe. Tạ Thanh rẽ vào cửa hàng tiện lợi trong khu chung cư mua chai nước, lúc quay ra chỉ còn một mình cô.
Lúc ngang qua bãi đậu xe ngầm của tiểu khu, một chiếc Porsche màu đen đang đi ra. Tạ Thanh đi trên vỉa hè không để tâm, chiếc Porsche phanh lại, hạ kính xuống: “Tạ tiểu thư?”
Tạ Thanh nhìn sang, cửa xe mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc quần tây màu đen, chân rất dài.
Sau đó là một người đàn ông với khuôn mặt sáng sủa, mày kiếm mắt trong, lưng thẳng, vai rộng xuất hiện trước mắt cô. Tướng mạo thế này thường hay thấy trong tiểu thuyết nhưng ở ngoài đời, chí ít, Tạ Thanh trước nay chưa từng gặp bao giờ.
Cô ngẩn ra nhìn. Đối phương lịch sự chìa tay ra: “Chào cô, tôi là Lục Thành của Văn hóa Thành Thư. Vừa rồi có xem qua bản thảo và CV của cô ở văn phòng của Tống Mặc.”
Lời giới thiệu ngắn gọn đủ để giải thích cho Tạ Thanh biết vì sao anh ta nhận ra được cô: trong sơ yếu lý lịch có ảnh.
Cô gật đầu, bắt tay với anh ta: “Chào anh.”
“Trong sơ yếu lí lịch của cô không thấy đề cập tới kinh nghiệm sáng tác,” Lục Thành cười đầy hứng thú quan sát cô, “nhưng dựa vào trình độ cấu tứ của cô, tôi cảm thấy chắc hẳn cô đã từng viết gì đó rồi. Bút danh của cô là gì?”
Vừa hỏi xong thì hàng mày thanh tú của cô liền chau lại, lần đầu gặp mặt đã đặt câu hỏi như vậy không khỏi quá thiếu lễ độ.
Lục Thành không để tâm, cười bảo: “Không liên quan tới công việc, chẳng qua chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kì của một độc giả. Nếu Tạ tiểu thư không muốn để người khác biết, tôi sẽ không nói ra. Tất nhiên, đứng trên góc độ công việc, tôi cũng đánh giá rất cao tài hoa của Tạ tiểu thư. Nếu Tạ tiểu thư cho cơ hội, chúng ta có thể thử hợp tác.”
Sau khi Văn hóa Thành Thư có mấy tác phẩm lớn rất thành công, thanh danh trong giới liền lớn mạnh, lượng tác giả muốn ký hợp động không phải là ít. Lục Thành mở lời trước mặt Tạ Thanh như thế này, trông thì bâng quơ nhưng kỳ thực trong lòng đã đoan chắc có thể cướp được người.
Không ngờ Tạ Thanh lại nghiêm túc nhìn anh ta một hồi rồi tha thiết thỉnh cầu: “Vậy mong là Lục tổng đừng nói với người khác, khó khăn lắm mới tìm được công việc viết hộ này.”
Lục Thành thoáng ngạc nhiên vì bị từ chối rồi nhanh chóng bình tĩnh, gật nhẹ đầu.
Tạ Thanh ung dung mở miệng: “Ngọc Li.”
“Ngọc trong “quỳnh lâu ngọc vũ”, li trong “li lạc sơ sơ”.”
*quỳnh lâu ngọc vũ: lầu quỳnh nhà ngọc (quỳnh: tên một thứ ngọc đẹp).
Li lạc sơ sơ: nghĩa là bức rào thưa, trích từ bài “Túc tân thị Từ Công điếm” của Dương Vạn Lý, một nhà thơ đời Nam Tống. Nguồn: thivien
“Ly lạc sơ sơ nhất kính thâm,
Thụ đầu hoa lạc vị thành âm.
Nhi đồng cấp tẩu truy hoàng điệp,
Phi nhập thái hoa vô xứ tầm.”
Bản dịch thơ của Hoàng Năm:
“Bên bức rào thưa một lối mòn
Hoa cây rụng hết lá còn non
Bướm vàng trẻ nhỏ nô đùa đuổi
Bướm trốn vào hoa hết nỗi tìm”