Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 2


trước sau

Bàn tay Lục Thành đang đưa về phía Tạ Thanh khựng lại, một phản ứng rất nhỏ nhưng rõ ràng. Tạ Thanh có vẻ như đã nhận ra, mắt nhìn xuống lạnh nhạt, không bắt tay anh ta.

 

Điều này vừa hay đúng ý Lục Thành, anh ta bình tĩnh thu tay về, gật gù, khách sáo, có ý giữ khoảng cách nói một câu “Hân hạnh được làm quen, nếu rảnh sẽ liên lạc lại” để kết thúc câu chuyện, quét sạch sự nhiệt tình lúc mới rồi.

 

Tạ Thanh gật đầu thay cho lời đáp lại, anh ta liền quay người trở lại xe, nhấn chân ga, chiếc Porsche màu đen sáng bóng lướt đi êm ru.

 

Anh ta không làm Tạ Thanh phải dừng lại lâu, cô tiếp tục đi về phía cửa Nam của tiểu khu. Cô biết thái độ trái ngược trước sau của anh ta là vì điều gì nhưng đánh giá của người qua đường chưa từng quen biết không đáng để cô phải để tâm hay giải thích.

 

Nếu cứ gặp một người lại phải giải thích một lần thì cô không làm nổi. Đề tài liên quan đến chuyện cô đạo văn đã hết xuống lại lên hot search suốt nửa tháng, số người cho rằng cô đạo văn, ít ra cũng phải mấy trăm nghìn người.

 

Bên làn xe thẳng hướng về phía cửa Bắc của tiểu khu, Lục Thành bất giác nhìn bóng dáng gầy gò đã cách anh ta rất xa của Tạ Thanh trong gương chiếu hậu một hồi.

 

Lục Thành nghĩ nhất định Tống Mặc không biết Tạ Thanh là Ngọc Li, bằng không, với tính cách của ông ấy, nhất định sẽ không thuê Tạ Thanh đi viết hộ.

 

Hồi trước, lúc còn học ở đại học B, Lục Thành và Tống Mặc là hai nhân vật nổi bật đầy cá tính của khoa Văn.

 

Dạo ấy, hệ thống văn học mạng mới bắt đầu nổi lên, các tạp chí lớn không ngừng đưa tin, bàn luận sôi nổi, thu hút sự chú ý của công chúng. Một trường đại học nào đó của Thượng Hải còn tuyên bố mở chuyên ngành văn học mạng, mời chủ nhân giải Nobel văn học đảm nhiệm chiếc ghế Viện trưởng danh dự, gây chấn động mạnh trong giới.

 

Vào thời điểm ấy, hầu như mọi người trong giới văn học đều chú ý tới sự ra đời của ngành nghề mới này, tuy nhiên, phần lớn những người hành nghề “chính thống” đều không xem trọng nó.

 

Rất nhiều người cho rằng văn học mạng không có chiều sâu, không có chất lượng, không có tình cảm ôm ấp, các tác giả mạng chỉ biết theo đuổi lượt xem và thu nhập, làm ô uế ý nghĩa tự thân của văn học.

 

Giới văn học trào phúng văn học mạng, thậm chí trở thành một kiểu gần như áp đặt tư tưởng, như thể nếu không trào phúng văn học mạng mấy câu thì không thể chứng minh mình là người làm văn học vậy.

 

Tuy nhiên, Lục Thành và Tống Mặc, những độc giả thế hệ đầu của văn học mạng không có cùng cái nhìn như vậy.

 

Qua những tác phẩm văn học mạng, hai người họ thực sự đã cảm nhận được rất rõ tình cảm ôm ấp và ham muốn biểu đạt tư tưởng dồi dào của các tác giả mạng. Vả lại, theo hai người họ, việc theo đuổi thu nhập không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Dựa vào đâu mà văn nhân phải cam phận nghèo khó? Cái suy nghĩ người theo đuổi thu nhập thì không có chất, không có tình cảm ôm ấp là do tên lưu manh nào nói ra vậy?

 

Về sau, chính Tống Mặc là người đã đề ra một quan điểm ảnh hưởng tới phương hướng phát triển của cả hai người cho tới tận hôm nay.

 

Lúc ấy, Lục Thành đang khẩu chiến về cách nhìn đối với văn học mạng trên diễn đàn trường, chiến đến hồi hăng tiết bèn nhìn màn hình cười khẩy một tiếng: “Ôi, cái loại này mà cũng dám mỉa mai nhà văn mạng là tục tằn? Tác phẩm của hắn tôi đã đọc rồi, tự nhận là văn học hương thổ*, kỳ thực ba câu không rời ngực với vú, mà dám đăng lên mạng thì hắn đã vào đồn ngồi từ lâu rồi.”

 

*văn học hương thổ (乡土文学 – native-soil literature) một phong trào văn học ở Trung Quốc viết về nông thôn do Lỗ Tấn đi tiên phong từ những năm 1920 đánh dấu bắt đầu bằng truyện ngắn “Cố hương” của ông, đặc trưng bởi góc nhìn đầy tò mò của các thanh niên trí thức trẻ được tiếp thu nền giáo dục hiện đại ở thành phố viết về những cảnh vật, phong tục tập quán ở thôn quê, chỉ ra những đặc điểm thẩm mỹ siêu việt đặc trưng riêng của vùng thôn dã.

 

Sau đó, anh ta nghe thấy Tống Mặc nằm trên đầu mình nhai khoai tây chiên nói: “Tôi thấy là… giữa theo đuổi tình cảm ôm ấp và theo đuổi thu nhập, có thể thiết lập một trạng thái cân bằng.”

 

Lục Thành cũng tán đồng quan điểm này. Suốt mấy năm nay, bọn họ vẫn đang cố gắng đạt tới điểm cân bằng ấy.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thành đi Anh lấy bằng thạc sĩ Quan hệ công chúng, về nước thi lấy giấy chứng nhận tư cách người môi giới, gia nhập ngành công nghiệp lợi nhuận cao, cạnh tranh vừa phải, nằm ở đầu chuỗi sản xuất làm về khai thác bản quyền.

 

“Theo đuổi tình cảm ôm ấp và theo đuổi thu nhập có thể thiết lập một trạng thái cân bằng.”

 

Mấy năm qua, Văn hóa Thành Thư luôn tận lực tìm kiếm các tác phẩm thực sự có chất lượng, nói ra thì, những thứ như “số liệu”, “lượng truy cập” mà mọi người vẫn hay treo bên miệng, với họ mà nói, không quan trọng.

 

Sau khi tốt nghiệp, Tống Mặc đăng ký một bút danh trên trang văn học mạng tiếng Trung Thủy Sơ, lúc ấy là trang truyện chiếm cứ tới nửa thị phần người đọc, dựa vào bản lĩnh văn chương vững vàng, nhanh chóng trở thành một nhà văn cấp bậc đại thần. Sau khi hầu bao đã căng phồng, Tống Mặc liền mở phòng làm việc Linh Mặc. Lục Thành khịt mũi khinh khỉnh bảo: “Phòng làm việc viết hộ? Tình cảm ôm ấp của ông bị tiền dìm chết đuối hết rồi à?”

 

Tống Mặc đáp: “Tôi cũng thấy viết hộ là việc đáng xấu hổ nhưng ông nghĩ thử xem, việc viết hộ lén lút này, người có thể tự mình lăn lộn kiếm cơm, có mấy ai chịu làm chứ? Mười người thì tới tám người là không lăn lộn nổi nhưng lại không muốn từ bỏ ước mơ sáng tác. Thay vì chỉ trích sự tồn tại của nghề này, chẳng bằng bắc cho họ một chiếc cầu, để họ từ từ viết tác phẩm của chính mình.”

 

Phương hướng phát triển của hai người tuy khác nhau nhưng không ai trong hai người họ quên ước nguyện ban đầu. Vậy nên, theo Lục Thành, Tống Mặc tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện có “tiền án đạo văn” thế này.

 

Nhất thời, anh ta rất muốn nói chuyện Tạ Thanh là Ngọc Li cho Tống Mặc biết nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy…

 

Thôi.

 

Trong khi truyện đăng nhiều kỳ “Xích Ngọc lục” của Ngọc Li bị khui ra là đạo văn thì tác phẩm thành danh “Thanh Châu lục” lại không hề bị bới ra chút vết nhơ nào, nói cách khác, nó chứng tỏ trình độ sáng tác của Ngọc Li cũng không tồi.

 

Với trình độ đấy, cho dù bị ép tới nước phải gác bút quy ẩn thì thay một bút danh mới, bắt đầu lại từ đầu, sẽ rất dễ dàng lại Đông Sơn tái khởi, thế giới mạng cách nhau một chiếc màn hình, ai biết được đó là ai?

 

Cho dù không tiếp tục viết nữa thì tiền kiếm được của tác phẩm nổi tiếng trước đây hẳn là cũng đủ để tiêu nhiều năm.

 

Vậy mà cô ta lại chọn đi làm nghề viết hộ, nhận thù lao mười mấy tệ một nghìn chữ, không biết có phải là có nỗi khổ tâm gì mà người khác không biết hay không.

 

Đạo văn là giới hạn cuối cùng của nghề, không thể tha thứ được nhưng cũng không thể vì vậy mà một cơ hội để thay đổi cũng không cho.

 

Ra tới gần cửa vào tiểu khu, Lục Thành bất giác liếc nhìn gương chiếu hậu.

 

Bóng dáng gầy gò của Tạ Thanh đã hoàn toàn ở ngoài tầm mắt.

 

.

 

Ở bên kia, Tạ Thanh ra tới cửa Nam của tiểu khu, đi xuống một trạm tàu điện ngầm.

 

Lượng khách của tuyến tàu điện ngầm này khá chênh lệch, nửa chặng đầu tương đối vắng người, Tạ Thanh vừa lên liền có chỗ ngồi ngay, ngồi ổn rồi mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua Wechat.

 

Ngọc Sắc Thanh Thanh: Tớ qua rồi! 15 tệ một nghìn chữ! Bắt đầu đi làm từ thứ Hai!

 

Tin nhắn vừa gửi đi, đầu khung chat với Lưu Cẩm lập tức hiển thị “Đối phương đang nhập văn bản”, sau đó tin nhắn liên tiếp gửi tới.

 

Lưu Cẩm: …

 

Lưu Cẩm: Tài nghệ của cậu mà chỉ cho 15 tệ một ngàn chữ…

 

Lưu Cẩm: Thật độc ác…

 

Lưu Cẩm: Cậu chắc là cậu muốn làm cái này chứ? Cậu thiếu tiền thì tớ có thể cho mượn mà! Tớ có giục cậu trả đâu! Cần bao nhiêu? Mười vạn, hai mươi vạn, cậu cứ mở miệng đi, một trăm tám mươi vạn bọn mình cũng có thể thương lượng được!

 

Ngọc Sắc Thanh Thanh: Haha không cần, không cần thật! Tự tớ có thể giải quyết thì sẽ không đi mượn tiền, tay làm hàm nhai mới tốt!

 

Đề tài này thực ra hai người đã nói suốt mấy hôm liền, Lưu Cẩm gần như không còn biết có thể khuyên bạn thế nào nữa, đành gửi cho cô một loạt dấu chấm câm nín.

 

Cô biết Lưu Cẩm không quan trọng số tiền kia nhưng với Tạ Thanh, chuyện liên quan tới số tiền đó quá phức tạp, chết ở chỗ là chính cô cũng còn chưa dám chắc mình có thể có được kết quả như mong đợi không, sau này liệu có có bản lĩnh trả lại số tiền ấy cho bạn hay không.

 

Vậy nên, thà rằng tự mình đi kiếm từng chút một về.

 

Cuối cùng Lưu Cẩm chỉ còn có thể nói: Vậy thì… Chúc cậu công việc thuận lợi nhé!

 

Tạ Thanh nhắn lại một hình hoạt hình ôm nhau, tắt Wechat, đeo tai nghe vào nghe nhạc.

 

Thời gian cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Tạ Thanh tranh thủ thứ Bảy đi siêu thị mua nhu yếu phẩm, vội vàng đi trả lại giường thuê trong hostel ở tạm ở Bắc Kinh trước 12:00 trưa Chủ nhật. Vì có quá nhiều đồ nên cô đành xa xỉ gọi xe đi thẳng tới phòng làm việc Linh Mặc.

 

Khi Tạ Thanh tới, ba người cùng đậu qua bài viết thử bản thảo vẫn chưa có mặt. Có mấy tay viết hộ kỳ cựu hơn đang ngồi trong phòng khách chơi bài ma sói. Lúc Tạ Thanh nhấn chuông cửa, một bạn gái trẻ trung nhỏ nhắn xinh xắn để tóc mái bằng mở cửa cho cô, hỏi tên rồi bảo: “À, cậu ở sát

vách tôi, ngay đầu cầu thang tầng hai kia kìa, để tôi giúp cậu xách đồ!”

 

Tạ Thanh lập tức bảo không cần nhưng đối phương đã chẳng nói chẳng rằng cứ thế xách luôn cái túi nhựa đựng đồ cô để dưới đất lên. Hai người cùng đi về phía cầu thang, một tên con trai ngồi ở chỗ ghế sô pha hỏi to: “Ồ, đây là Tạ Thanh à?”

 

Hai người cùng quay sang nhìn. Tạ Thanh nhìn nam thanh niên cao ráo để tóc ngắn trông gọn gàng, thoải mái ở cách họ không xa, gật đầu với người đó: “Là tôi.”

 

Bạn nữ giúp cô xách đồ phân vân hỏi: “Hai người biết nhau à?”

 

“Không biết.” Nam thanh niên kia xua tay, “Cô ấy là người mà trợ lý Trương bảo là… viết thử bản thảo viết tay mà cũng qua!”

 

Bạn nữ đứng cạnh cô trông mừng ra mặt, Tạ Thanh hơi ngượng ngùng, nhác thấy có một cái nhìn chằm chằm không mấy thân thiện trong đám người.

 

Cảm giác lành lạnh như cầm dao găm chọc vào mặt băng khiến người ta không thoải mái.

 

Cô bất giác nhìn lại góc đó, không thấy có gì bất thường, chỉ có một nữ tác giả tóc dài tới eo đang ngồi trên ghê sô pha đối diện với chỗ cô cúi đầu xếp thẻ bài ma sói.

 

Thế nhưng, càng như vậy lại càng lộ ra sự “bất thường”. Mọi người đều đang quan sát người mới tới, chỉ có người này là cố tình tỏ vẻ không thèm đếm xỉa.

 

Đợi lên tới phòng, bạn nữ giúp cô xách đồ mới nhớ tới chuyện giới thiệu bản thân: “Tôi là Trâu Tiểu Doanh, cái người vừa nãy nói chuyện là Đinh Nhất Phàm, những người còn lại thì lát nữa giới thiệu cho cậu biết tiếp nhé!”

 

Tạ Thanh cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương, cười khẽ rồi hỏi thêm: “Cái chị tóc rất dài tên là gì vậy?”

 

“Hả?” Trâu Tiểu Doanh bỏ túi đồ lên bàn rồi quay đầu lại nhìn, Tạ Thanh tả: “Là… cái chị ngồi ngay đúng đối diện cầu thang, tóc dài tầm đến eo, da rất trắng, người gầy gầy ấy.”

 

“À… Đào Nhiên.” Trâu Tiểu Doanh nhếch môi, “Chị ấy kiêu lắm, có điều kiêu cũng đúng thôi, mới tới ba tháng đã được ở phòng khép kín.”

 

Tạ Thanh ngạc nhiên: “Phòng khép kín?”

 

“Ừ, là phòng có phòng tắm các thứ riêng ấy. Cả phòng làm việc mình chỉ có hai cái, một cái là của bên nam tần, một cái là của nữ tần, luận tổng hợp công trạng và lý lịch để chia phòng.” Trâu Tiểu Doanh dừng một chút rồi nói thêm, “Hôm các cậu tới viết thử bản thảo có gặp Lục tổng của Văn hóa Thành Thư chứ? Anh ta tới để bàn chuyện hợp tác, sau này Linh Mặc có thể đề cử các tay viết hộ tốt, Văn hóa Thành Thư sẽ chịu trách nhiệm khai thác bản quyền. Lần này người được đề cử là Đào Nhiên, hôm đó chị ta đã nói chuyện qua với Lục tổng về dàn ý rồi.”

 

*nam tần, nữ tần: các truyện trên mạng được chia làm hai loại là nam tần và nữ tần. Nam tần là kênh của nam, truyện viết hầu hết cho nam đọc. Tương tự, nữ tần là cho nữ đọc.

 

Trâu Tiểu Doanh nói xong hỏi lại cô xem làm sao, Tạ Thanh lắc đầu bảo không có gì, chẳng qua là thấy đẹp nên hiếu kì một chút. Tuy vậy, trong lòng cô đã thầm ghi nhớ cái tên này, trực giác của cô hầu như đều khá chuẩn.

 

Ví dụ như, người mà ấn tượng đầu tiên đã khiến cô cảm thấy không thể nào làm bạn được thì dù sau này có miễn cưỡng làm bạn bè, cuối cùng cũng vẫn sẽ kết thúc trong khó chịu.

 

Lại ví dụ như lúc cô và Truyền thông Khởi Văn bàn chuyện xuất bản, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, cuối cùng, quả nhiên, tan tác vì một cơn phong ba bất ngờ xuất hiện.

 

.

 

Nhóm người viết hộ mới chính thức bắt đầu công việc từ thứ Hai. Trương Băng, trợ lý của Tống Mặc, nhắn cho họ qua Wechat, bảo họ đi tìm tổ trưởng của bên mình để nhận dàn ý và phần truyện trước đó đã viết. Tạ Thanh mở danh thiếp Wechat Trương Băng gửi cho ra xem, tổ trưởng của bên nữ tần là Đào Nhiên.

 

Cô gửi tin nhắn qua Wechat cho Đào Nhiên, lựa cách nói năng thật khách khí: Chào chị, Trương tỷ bảo tôi tìm chị nhận bản thảo và dàn ý.

 

Đào Nhiên nhắn lại rất ngắn gọn: Qua phòng tôi.

 

Văn phòng lớn của phòng làm việc là để biên tập viên và nhân viên kinh doanh dùng, nhóm viết hộ đều ngồi riêng trong phòng mình gõ chữ. Trong phòng có đầy đủ máy tính, bàn phím, không gian độc lập, yên tĩnh, hợp để sáng tác.

 

Tạ Thanh qua gõ cửa phòng Đào Nhiên. Cửa mở khá nhanh, cô nói: “Tôi là Tạ Thanh, người vừa liên hệ với chị qua Wechat.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện