“Hôm nay vừa khéo tôi có qua bên đó.” Lục Thành ngừng lời một chút, “Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”
Tạ Thanh: “Ngại quá, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên rồi.”
Lục Thành lại nói: “Thế trưa nay thì sao?”
Tạ Thanh cau mày.
Hai người không quen biết lại càng chẳng có quan hệ hợp tác gì. Lục Thành bỗng dưng mời cơm, cô cảm thấy thật khó hiểu.
Thấy khó hiểu thì hỏi thẳng luôn: “Vì sao mời tôi ăn cơm?”
Bên kia im lặng một chút, loáng thoáng nghe như có tiếng cười.
Giọng nói trở nên thong thả ung dung: “Trước đây cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao lần này người ta thực sự giúp thì lại chẳng khách khí mấy nữa vậy? Hôm đó tôi đạp cửa giúp cô, chờ ở bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, còn đóng tiền đặt cọc giúp, cô không định trực tiếp nói tiếng cảm ơn trước mặt tôi sao?”
Tạ Thanh im lặng.
Mặc dù lý do kiểu “bắt cóc đạo đức” này nghe hơi khó chịu nhưng lại khó mà phản bác nổi.
*bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác, tác động đến hành vi của người khác nhân danh đạo đức.
Thế là, cô gật đầu: “Vậy tôi mời khách.”
Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của cái nhìn sau lưng trở nên dữ dội hơn hẳn.
Giọng người trong điện thoại cực kỳ mệt mỏi: “Không cần, cô bỏ công chọn nhà hàng là được, lát tôi sẽ qua phòng làm việc đón cô.”
Nói xong, không cho cô nói thêm gì đã cúp máy mất.
“…” Tạ Thanh đứng đực ra bó tay một hồi rồi gửi tin nhắn vào số di động của anh ta:
“Tôi không có ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người ra ngoài chơi.”
Sau đó gửi địa chỉ chi tiết và tên quán đang ở cho anh ta.
Mấy giây sau, Lục Thành nhắn lại:
“Nhận được rồi”.
Chơi zombie thêm mấy hiệp, tới gần 12 giờ, điện thoại Tạ Thanh lại đổ chuông một lần nữa.
Cô nhận điện thoại, Lục Thành nói ngắn gọn “tôi đến rồi”, cô đáp “tôi ra ngay” rồi đi về phía cửa, thay giày, mặc áo khoác.
Đinh Nhất Phàm đi theo cô, Tạ Thanh cúp điện thoại nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô một cái, giọng điệu rụt rè: “… Ra ngoài à?”
Kỳ thực anh ta biết rõ cô đi làm gì.
Tạ Thanh gật đầu, không giấu diếm: “Lục tổng gọi tôi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
“Vậy cô chú ý an toàn nhé…”
Đinh Nhất Phàm nói gượng gạo.
“Buổi tối chúng ta còn liên hoan với nhau, đừng quên…”
Tạ Thanh mỉm cười gật đầu: “Ừ, tôi ăn cơm trưa xong sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, mở cửa chính, đi ra ngoài, gió lạnh ùa vào trong.
Đinh Nhất Phàm hít phải, có cảm giác luồng khí lạnh đó như lũ giám ngục trong “Harry Porter”, quanh quẩn trong lồng ngực của anh ta, hút hết sạch mọi niềm vui.
.
Tạ Thanh ra khỏi quán, thấy xe của Lục Thành đậu ở ven đường.
Anh ta xuống xe chờ, không mặc áo khoác, bộ âu phục màu đen giữa mùa đông trông có vẻ hơi phong phanh.
“Lục tổng.” Tạ Thanh khách khí gật đầu chào anh ta, thấy anh ta có vẻ như định đi vòng sang mở cửa giúp, cô bèn đi vội lên, tự kéo cửa ngồi vào.
Lục Thành cười, cũng ngồi vào, nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Ăn gì?”
Tạ Thanh: “Qua quảng trường bên kia đi, có nhiều nhà hàng, Lục tổng xem xem muốn ăn gì.”
“Quảng trường” cô nói tới chính là chỗ trung tâm thương mại lần trước hai người tình cờ gặp nhau, tầng năm, tầng sáu toàn là nhà hàng.
Qua gương chiếu hậu, Tạ Thanh nhìn thấy Lục Thành nhướn lông mày, tỏ vẻ bất mãn vì cô uyển chuyển đẩy quả bóng chọn nhà hàng lại cho anh ta.
Cô nhìn lảng đi chỗ khác, cúi đầu lướt điện thoại.
Lục Thành đặt tay lên vô lăng, suy nghĩ một hồi: “Cơm Tây hay cơm Trung?”
“Đều được.”
“Thanh đạm một chút hay là ăn đậm một chút?”
“Đều có thể.”
Anh ta bật cười, trêu cô: “Tạ tiểu thư hẹn ăn cơm với bạn đã bao giờ bị đánh chưa?”
Đều được, đều có thể, tùy, ba từ đại cấm kỵ khi hẹn ăn cơm.
Tạ Thanh rốt cuộc không trốn tránh được nữa, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ: “Lục tổng chọn quán nào anh thích ăn nhất đi, từ hồi ở đây tôi chưa đi ăn ngoài bao giờ, thử chỗ nào cũng được.”
Được, cũng coi như là một đáp án.
Lục Thành hơi trầm ngâm một chút, cho xe chạy nhưng không đi về hướng trung tâm thương mại mà rẽ vào một chỗ cách khu biệt thự không xa.
Xe dừng lại trước một tiệm cơm Tây, Lục Thành dẫn Tạ Thanh vào trong. Vừa đẩy cửa, nhân viên phục vụ liền nhiệt tình chào đón: “Lục tiên sinh.”
Nhà hàng này trang trí giản dị, phong nhã, vách tường, bàn ăn đều là màu trắng, trông sáng bóng như phủ sơn phủ polyester, sàn nhà màu đen bóng loáng. Ngoài cửa sổ, những cành cây khô mùa đông và hơi trắng sương mù trong không khí vừa khéo tạo thành cảnh nền hài hòa với cách bài trí trong nhà hàng, đúng chuẩn “phong cách tối giản”.
*độ bóng của lớp sơn phủ polyester
Buổi trưa, không có quá đông người tới đây dùng cơm. Nhân viên phục vụ dẫn họ tới một hàng ghế dài gần cửa sổ, đưa hai quyển thực đơn và menu rượu rồi đi trước, xung quanh trở nên yên tĩnh, im ắng.
Món chính của nhà hàng là các loại bò bít tết, Tạ Thanh không hay ăn, lật thử vài tờ xong vẫn không chọn được.
Lại lật thêm mấy trang nữa, người ngồi đối diện bỗng mở lời: “Cá hồi rán thơm ở đây cũng không tồi, cô có thể thử xem.”
Tạ Thanh lập tức có cảm giác được cứu: “Được, cám ơn.”
*cá hồi rán thơm 香煎三文鱼
Lục Thành gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cá hồi rán thơm cho Tạ Thanh và bò bít tết sườn chữ T chín bảy phần cho mình.
Món khai vị anh ta chọn salad cá ngừ, vì món chính của Tạ Thanh cũng là cá nên gọi cho cô món trứng ác quỷ.
*Trứng ác quỷ: giới thiệu và cách làm: kenh14
Sau đó chọn thêm hai món ăn nhẹ hợp nữa, Lục Thành hỏi Tạ Thanh: “Điểm tâm ngọt và đồ uống muốn gọi gì?”
Vừa rồi nhìn thực đơn, Tạ Thanh đã lĩnh hội được mức giá của cái nhà hàng này, lập tức lắc đầu: “Không cần…”
Anh ta gọi cà phê cho mình, nước hoa quả cho cô và gọi thêm một phần bánh red velvet nữa.
Tạ Thanh đang tưởng là anh ta gọi bánh ngọt cho chính anh ta thì Lục Thanh cười bảo: “Bánh ngọt của nhà hàng này rất được ưa chuộng, nếu cô không muốn ăn thì có thể gói lại.”
Tạ Thanh: “… Cám ơn.”
Gọi đồ xong, nhân viên phục vụ hỏi: “Các món làm xong anh chị muốn mang hết lên trong một lần hay là lần lượt theo trình tự?”
Cơm Tây chuẩn tất nhiên là mang lên theo trình tự, dọn món khai vị đi rồi mới tới món chính, kiểu hỏi ý này là thuộc về đổi mới để nhập gia tùy tục, tránh cho những khách vừa dùng cơm vừa bàn chuyện bị việc đưa đồ ăn lên làm gián đoạn.
Lục Thành gật đầu đáp: “Mang hết lên trong một lần.”
Xung quanh yên tĩnh trở lại, trong lúc chờ món lên, không có chuyện gì để làm, nói chuyện phiếm là cách đơn giản nhất để tránh lúng túng.
Tạ Thanh nghĩ đến nguyên nhân của bữa cơm này, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Lục Thành: “Cảm ơn Lục tổng hôm ấy đã giúp tôi tới bệnh viện và đóng tiền đặt cọc.”
Cô vừa lên tiếng, Lục Thành liền thấy vui, quay đầu ra nhìn cảnh ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn: “Không phải thực sự gọi cô ra vì chuyện này.”
Đang nói thì dừng lại, cười tủm tỉm rồi tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy Tạ tiểu thư là một người rất thú vị.”
“Thú vị?” Hàng mày thanh tú của Tạ Thanh nhíu lại. Anh ta ung dung đáp: “Chưa từng thấy ai chỉ tiền hai thùng nước dừa cũng phải trả lại.”
Mà còn trả chính xác tới từng hào, không hề bỏ bớt số lẻ. Tất nhiên là cũng không làm tròn lên.
Tạ Thanh nhún vai, cầm ly nước chanh đế cao lên uống một ngụm: “Vô công bất thụ lộc, tính toán rõ ràng một chút có gì không tốt?”
Lục Thành nhìn đầy nghiền ngẫm, người hơi nghiêng về phía trước, hai tay tì lên bàn chống cằm, mười ngón tay giao nhau: “Nhưng Tạ tiểu thư rõ ràng rất keo kiệt với bản thân, chuyện này không thể nói là chiếm lợi được, rõ ràng có thể cứ thế nhận như chuyện đương nhiên, vì sao không muốn chứ?”
Lời này hiển nhiên không thể gọi là êm tai, trong tình trạng hai người không hề quen thân thì lại càng có vẻ thiếu lịch sự.
Tạ Thanh thong thả hỏi lại: “Sao lại bảo tôi keo kiệt với bản thân?”
Tạ Thanh: “Tôi thích uống nước đường.”
“Vậy à?” Trong mắt Lục Thành ý cười càng rõ ràng hơn, ý nghiền ngẫm cũng nhiều thêm, “Nhưng hôm đưa cô từ siêu thị về, tôi nhớ ra mình có đồ quên mua nên đã qua cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu các cô một chuyến.”
“Đường trắng trong cửa hàng tiện lợi đã bán hết nhưng tôi thấy vẫn còn đường viên.” Anh ta nói rành mạch từng chữ.
Nói bóng nói gió, anh ta biết cô vì tiết kiệm tiền nên mới bỏ gần đi xa.
Tạ Thanh hơi bất ngờ vì sự cẩn trọng của anh ta nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện cảm thấy bất mãn vì lời lẽ của anh ta.
Cười mỉa một tiếng: “Thấy mầm biết cây*. Lục tổng mở công ty văn hóa làm gì chứ, làm thám tử tư nhất định càng kiếm được nhiều hơn.”
*thấy mầm biết cây: nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán biết tương lai của nó.
Nhân viên phục vụ nhè đúng lúc này mang đồ uống và món khai vị tới, hai người đồng thời im lặng. Ánh mắt Tạ Thanh lăn tăn gợn sóng, Lục Thành nhìn cô đầy dò xét, mỉm cười nhấp một hớp cà phê.
Nhân viên phục vụ đi rồi, anh ta đặt cốc cà phê xuống, lắc đầu: “Hay lắm, mấy lời khách sáo của tôi thất bại rồi.”
Tạ Thanh lạnh mặt nhíu mày nhìn anh ta.
“Tôi thu lại câu vừa rồi, kỳ thực tôi không cảm thấy Tạ tiểu thư keo kiệt.” Anh ta ngả lưng dựa vào ghế, “Nhưng từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã rất hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ chuyện gì?”
“Cô thấy đó, tôi biết cô là Ngọc Li. Vậy nên tôi hiếu kỳ tại sao cô lại muốn làm nghề viết thay, hơn nữa còn làm tới mức khiến bản thân phải vào viện, sống cuộc sống cũng… quá tiết kiệm.”
Anh ta xòe tay, hỏi thẳng ra thắc mắc chôn đã lâu trong lòng: “Thanh Châu lục nổi như vậy, lời phải được mấy trăm vạn. Cho dù cô không viết văn nữa thì chỉ dựa vào tiền lãi, hàng năm cũng đã được hai, ba mươi vạn rồi cơ mà?”
“Mấy trăm vạn?” Tạ Thanh tròn mắt ngạc nhiên trong giây lát rồi lặng thinh.
“Không đúng sao?” Lục Thành hỏi lại.
Anh ta biết rất rõ giá của các tác phẩm lớn. Mặc dù các tác phẩm cùng trình độ ở trong tay các trang mạng khác nhau có thể có chênh lệch rất nhiều về giá nhưng loại siêu nổi tiếng tới mức thành hiện tượng như “Thanh Châu lục” thì bất luận là ở đâu cũng đều là giá siêu đỉnh.
Anh ta nói “mấy trăm vạn” là đã tính theo mức thấp nhất rồi, nếu điều khoản trong hợp đồng được bàn khôn khéo một chút, ví dụ như ăn phần trăm từ việc phát triển game, vậy thì tiền kiếm được riêng khoản này cũng đã mấy trăm vạn rồi.
Huống chi, Văn hóa Thành Thư từng vì quyển sách này mà tiếp xúc với Truyền thông Khởi Văn, định tìm cơ hội hợp tác nhưng vì Truyền thông Khởi Văn báo giá trên trời nên mới khiếp quá, đành thôi.
Tạ Thanh lặng thinh một hồi rồi hỏi anh ta: “Lục tổng cảm thấy “Thanh Châu lục” trị giá tận mấy trăm vạn à?”
“?” Lục Thành càng hiếu kỳ hơn, “Chính cô không cảm thấy vậy à?”
Tạ Thanh cúi đầu uống nước cam: “Tổng cộng tôi kiếm được sáu vạn tệ tiền nhuận bút.”
Cô nghe thấy rõ rành rành tiếng hít một hơi khí lạnh.
Ngẩng đầu, trong thoáng chốc, Tạ Thanh có cảm giác mình có lẽ đã đạt được một thành tựu ghê gớm.
… Lục Thành, người đại diện nổi tiếng số một số hai trong giới, cứng đờ trước mặt cô.
Giữa lúc đờ người, bằng bản năng nghề nghiệp, Lục Thành nhanh chóng tính toán lại về “Thanh Châu lục”.
Trọn bộ bảy quyển.
“Một quyển không đến một vạn?”
Tạ Thanh: “Một quyển một vạn, hai quyển cuối không lấy phần lẻ.”
“Trước thuế?”
Tạ Thanh gật gật đầu.
“Mua đứt toàn bộ bản quyền?”
Tạ Thanh lại gật đầu.
“. . . Vĩnh viễn?”
Bắt được cảm giác phức tạp giữa hàng lông mày của anh ta, cô do dự một chút, gật đầu lần thứ ba.
Thực ra cô có biết mình ký bị lỗ.
Hồi đó cô hoàn toàn chưa hề tiếp xúc với văn học mạng, đăng nhiều kỳ “Thanh Châu lục” trên tạp chí. Lúc Nhà xuất bản Khởi Văn thuộc Truyền thông Khởi Văn tới tìm cô, biên tập vừa mở lời liền nói bản thân rất thích tác phẩm của cô nhưng đề tài của truyện này hiện tại quả thực không hot, cô ấy sẽ dốc hết toàn lực để giúp cô nhưng giá cả thì khó mà trả cao được.
Biên tập còn nói, “toàn bộ bản quyền” viết trên hợp đồng là theo lệ cũ trong giới.
Giờ nghĩ lại, cái mánh khóe này đại khái dùng với tuyệt đại đa số các tác giả mới đều công hiệu, vậy nên lời thoại của biên tập mới thuần thục như thế.
Cô cũng giống như vô số các nhà văn mới khác, dưới sự “quan tâm và nhiệt tình” của biên tập, hoàn toàn không tưởng tượng được là bên xuất bản sẽ lừa chính tác giả mình “rất thích”.
Thông tin bất cân xứng, người lão luyện lừa người mới, dễ dàng biết mấy.
*Thông tin bất cân xứng: wikipedia, cafef, saga
Về sau, từ khi quen biết Lưu Cẩm, qua lời cô ấy, cô mới biết mình bị lừa.
Cô hỏi Lưu Cẩm tập truyện này đáng giá bao nhiêu, Lưu Cẩm nói: “Chí ít cũng phải cỡ mấy chục vạn…”
Còn an ủi cô rằng: “Cũng chưa chắc là cố tình lừa cậu, đề tài này đúng là không hot, có lẽ là bọn họ muốn cẩn thận một chút…”
Giờ thì dựa vào phản ứng của Lục Thành có thể thấy, lúc ấy có lẽ vì chênh lệch giá quá lớn nên Lưu Cẩm căn bản không dám nói thật với cô.
Lục Thành không biết ngồi cứng đờ trước mặt cô bao lâu mới gượng gạo cười được một tiếng: “Khởi Văn đúng là ác thật.”
“Tôi còn tưởng rằng tôi mua ba quyển một trăm vạn là đã đủ khôn khéo rồi, không ngờ bọn họ…”
Một vốn bốn lời.
Tạ Thanh cười không nổi.
Dù có hối hận cũng vô dụng, lúc trước cô đã thuyết phục bản thân chấp nhận sự thực là đã để bay mấy mấy chục vạn nhưng giờ bỗng nhiên nó thành mấy trăm vạn, cảm thấy khá là chấn động.
Quan trọng hơn là, nếu như trong ví thực sự có chừng ấy tiền thì tình hình của cô hiện giờ đã rất khác.
Chuyện khiến cô mất sạch danh dự trên mạng kia, có lẽ đều đã có thể giải quyết dễ dàng.
Cô bỗng cảm thấy buồn, bỗng cảm thấy vô cùng ấm ức. Có lẽ là vì trong tiềm thức biết chuyện đấy không cách nào giải quyết được trong ngày một ngày hai nên trong lòng cô nảy sinh một cảm giác bức thiết không lý trí.
… muốn giải thích với người khác, để người ta tin tưởng cô.
Bất kể là ai cũng được.
Lục Thành bỗng nghe thấy cô nói: “Nếu như tôi nói tôi không đạo văn, Lục tổng tin chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
[phổ cập khoa học]
Tôi không biết trong số những người đang đọc truyện có ai là nhà văn mới không, nếu có, tôi muốn nói: nếu bạn gặp bên xuất bản hay bên khai thác bản quyền khác đặt vấn đề ký kết, xin hãy cẩn thận một chút.
Chuyện của Tạ Thanh trông có vẻ như quá khoa trương nhưng tình tiết này thực ra là tình tiết chân thực nhất từ đầu tới giờ.
Ví dụ như thế này, ở trong giới có nhiều vô số kể. Từ ngày văn học mạng ra đời tới này, vẫn luôn xảy ra.
Bản thân tôi nhờ vận khí tương đối tốt nên chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy nhưng những người bị thua thiệt như thế, tôi có thể đếm được cả vốc.
Mấy năm nay, việc sở hữu trí tuệ trở nên hot, một số bên xuất bản nhìn thấu tâm trạng mong đợi sách của mình được xuất bản của người mới nên báo ra một cái giá rất thấp ví dụ như 5%, in 10 000 cuốn chẳng hạn, rồi lừa qua lừa lại để người ta ký bán toàn bộ bản quyền.
Toàn bộ bản quyền là thế nào? Là toàn bộ bản quyền của một cuốn sách: làm phim điện ảnh, phim truyền hình, phim chiếu mạng, phim hoạt hình, game, kịch truyền thanh, kịch sân khấu, sách nói and so on.
Đương nhiên, có thể là bạn cảm thấy mình không bán được, nhưng lỡ như có cơ hội thì sao? Bất kể ra giá thế nào thì cũng đều tốt hơn mấy lần giá bạn ký lúc xuất bản.
Vậy nên, hy vọng các tác giả mới hãy lý trí một chút…
Có lẽ bạn sẽ gặp phải một biên tập viên đối xử với bạn cực kỳ nhiệt tình, khen ngợi bạn điên cuồng, mua quà tặng cho bạn, mời bạn đi ăn cơm, khiến bạn cảm thấy cô ấy là người chị tri tâm tri kỷ nhất khắp thiên hạ.
Nhưng xin bạn hãy vẫn giữ lý trí như cũ, giao tình là giao tình, hợp đồng là hợp đồng.
Tiện đây xin đưa hai đề nghị vô cùng đơn giản để tham khảo:
① Không ký hợp đồng “toàn bộ bản quyền”. Độ bao trùm của “toàn bộ bản quyền” quá rộng, muốn mua bán cái gì thì cứ liệt kê cụ thể ra, đừng có chung chung là cho người ta hết. Lấy hợp đồng bản quyền của Tấn Giang làm ví dụ, “phim ngắn chiếu mạng” và “phim dài chiếu mạng” cũng được chia ra nói rõ ràng, ngoài ra sẽ còn đánh dấu một loạt những thứ bản quyền liên quan tới “phần tiếp theo, phần hệ liệt” không bao gồm ở trong, viết rất minh bạch.
Tất nhiên, nếu đối phương cho bạn một báo giá trên trời… Vậy thì xin cứ tự nhiên.
② Không ký hợp đồng “mua đứt vĩnh viễn”. “Toàn bộ bản quyền” là nói về các thể loại, còn “mua đứt vĩnh viễn” là nói về thời hạn của bản quyền. Mấy năm trước, trên weibo từng lưu truyền một sự kiện khiến người ta không khỏi thổn thức, kể rằng một vị tác gia người Đài Loan cuối đời sống cô độc ở viện dưỡng lão bởi vì lúc thời trẻ, ông ấy đã bán sạch sành sanh mọi bản quyền của mình, tất cả đều ký hợp đồng vĩnh viễn.
Hợp đồng vĩnh viễn có nghĩa là, thu nhập sau này của bản quyền không còn liên quan gì với bạn nữa, vì bản quyền không có kỳ đến hạn nên bạn cũng không thể bán lại nó cho người khác.
Lấy một thí dụ, hợp đồng bản quyền phim điện ảnh, truyền hình thông thường là năm năm hoặc tám năm, mười năm là đã rất dài rồi. Sau khi hết kỳ hạn này, bạn có thể tiếp tục bán bản quyền.
Ngoại lệ thì cũng có, ví dụ như xuất bản ấn bản chữ Phồn thể, cá nhân tôi có thể chấp nhận được việc mua đứt vĩnh viễn bởi vì thị trường chữ Phồn thể rất nhỏ, cho dù sau này có thể có chút ít tổn thất thì cũng rất hữu hạn thôi, nằm trong giới hạn có thể chịu đựng được.
Dù sao, lúc đối mặt với hợp đồng, xin mọi người hãy tỉnh táo một chút, đừng ra quyết định trong lúc nóng vội, cũng đừng cảm thấy việc trả giá là mất mặt.
Nhà văn là một công việc đàng hoàng hợp pháp, tác phẩm là do chúng ta viết ra từng chữ từng chữ, hi vọng bán được một cái giá tốt thì có gì mất mặt?
À phải rồi, rất nhiều bên mua bản quyền đều sẽ lôi cái lý do “chúng tôi đảm bảo sẽ quay thật hay” ra ép giá, thế mà lại hiệu quả vô cùng.
Nhưng vẫn là câu nói cũ, hãy tỉnh táo một chút. Ngay cả phí bản quyền cũng không chịu bỏ thì bạn trông cậy gì chuyện người ta coi trọng tác phẩm của bạn, tin tưởng rằng họ sẽ quay thật hay???
Đừng để tình cảm ôm ấp của bạn bị người ta lợi dụng.
Lúc đối mặt với hợp đồng, chúng ta là người làm ăn!