Bác sĩ yêu cầu Tạ Thanh nằm viện bảy ngày, một là để điều dưỡng cho thật khỏe, hai là kiểm tra kỹ càng hơn một chút, xem xem lao lực quá độ có gây ra vấn đề về tim không.
Tuy nhiên, bắt đầu từ ngày hôm sau, Tạ Thanh đã không ở nổi nữa, ngồi trên giường ôm cánh tay Trâu Tiểu Doanh làm phiền cô ấy: “Tôi không sao, đi nói với bác sĩ cho tôi xuất viện đi.”
“Xuất gì mà xuất, cậu cứ ở đi!” Trâu Tiểu Doanh lườm, “Cậu mà còn như vậy một lần nữa, mọi người đến phát điên lên đấy. Yên tâm ở đây mấy hôm, ít nhất thì cũng phải chờ làm kiểm tra xong, hôm nay đừng hòng được xuất viện!”
Tạ Thanh: “Vậy cậu mua cho tôi giấy viết bản thảo nhé?”
“Tôi đánh cậu đấy nhé!!!” Trâu Tiểu Doanh càng lườm tợn hơn, “Tống ca đã nói rồi, mấy ngày nay cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe!”
Tạ Thanh bất đắc dĩ nằm xuống, lực chú ý dời sang quan sát phòng bệnh.
Bệnh viện tư chú trọng trang trí phòng bệnh, phòng đơn yên tĩnh, vách tường màu hồng nhạt ấm áp. Trong phòng có phòng tắm riêng, có tivi, có cả ghế sô pha có thể hạ xuống thành giường để người nhà nằm khi quá mệt mỏi.
Tạ Thanh chớp mắt mấy cái, hỏi Trâu Tiểu Doanh: “Ở chỗ này một ngày… bao nhiêu tiền?”
Trâu Tiểu Doanh giơ chéo cổ tay thành hình dấu nhân: “Dừng lại. Hôm nay dù có nói gì cậu cũng vẫn phải ở đây, có làm phiền tôi kiểu gì cũng vô ích!”
“…” Tạ Thanh giật giật ống tay áo của cô ấy, “Tôi chỉ muốn hỏi thử xem bao nhiêu tiền thôi, không nói gì khác cả.”
“Là cậu nói đấy nhé!” Trâu Tiểu Doanh đảo đảo tròng mắt, “Lục tổng đóng hai vạn tiền cọc, bác sĩ nói chắc chắn là đủ. Để tôi xem nào, kiểm tra, truyền dịch các loại cộng lại khoảng tám, chín ngàn, tính cả tiền phòng chắc là hơn một vạn nhỉ?”
Tạ Thanh tái mặt: “Đắt vậy cơ à!”
Trâu Tiểu Doanh gật đầu: “Bệnh viện tư mà, giá thế là cũng tạm rồi.”
Tạ Thanh cảm thấy xót ruột, bệnh viện tư còn không dùng được thẻ bảo hiểm y tế nữa chứ. Thương cho khoản tiền thù lao 150 tệ một ngàn chữ của cô, còn chưa vào túi đã tiêu mất một góc to.
Nhưng bất kể là Trâu Tiểu Doanh hay Tống Mặc đều không chịu cho cô xuất viện sớm. Tống Mặc thậm chí còn dọa bảo nếu như cô cứ khăng khăng đòi xuất viện sớm thì đừng ở lại phòng làm việc Linh Mặc nữa, Tạ Thanh đành chịu thua, tâm lặng như nước mà dưỡng bệnh, lòng đau như dao cứa mà tiêu tiền.
Trâu Tiểu Doanh cứ tối đến là lại tới thăm cô, những người khác đều bận chuyện của mình nhưng hầu hết cũng đều nhắn tin qua Wechat hỏi han một lần.
Khiến cô thấy bất ngờ nhất hóa ra lại là Đinh Nhất Phàm, ngày nào cũng tới. Cứ tới gần giờ cơm trưa, anh ta lại mua hai ba món ở một quán nào đó quanh đây rồi tới bệnh viện cùng ăn với cô.
Tạ Thanh là một nhà văn, mặc dù chưa từng viết tiểu thuyết thuần tình yêu nhưng hồi viết “Thanh Châu lục” cũng từng viết vài mẩu tình nhỏ.
Ngày đầu tiên Đinh Nhất Phàm đến, có thể hiểu là bạn bè tốt quan tâm nhau; ngày thứ hai anh ta đến thì đã thấy biến chất rồi.
Ngày thứ ba, nhân lúc Đinh Nhất Phàm chưa tới, cô xuống dưới nhà ăn của bệnh viện trước.
Nhà ăn trong bệnh viện tư ăn gì cũng không rẻ nhưng dù sao cũng tốt hơn là ăn của biếu của cho.
Ăn xong cô lại đi vòng quanh tòa nhà nội trú tản bộ một vòng, lúc trở về phòng bệnh, quả nhiên Đinh Nhất Phàm đã ở đó.
Anh ta thấy cô về, đứng dậy, bỗng dưng bối rối: “… Ra ngoài à?”
Tạ Thanh gật gật đầu: “Xuống nhà ăn ăn cơm.”
Đinh Nhất Phàm đang mở hộp cơm ra thì khựng lại, cười cười bảo: “Tôi mang theo đồ ăn tới, phần ăn Giáng sinh.”
Tạ Thanh bình thản đáp: “Không sao, mang về được mà, phòng làm việc hâm nóng đồ ăn cũng tiện.”
Không cả cho anh ta cơ hội để đồ lại.
Đinh Nhất Phàm ừ một tiếng.
Ngày thứ tư, Đinh Nhất Phàm đến không mang đồ ăn theo.
Ngày thứ năm lại mang theo, nhưng Tạ Thanh đã nhanh chân xuống nhà ăn ăn cơm rồi.
Ngày thứ sáu, rốt cuộc bác sĩ cũng cho phép Tạ Thanh xuất viện. Tạ Thanh không chần chừ một phút nào, lập tức đi lấy thuốc, nhận lại số tiền còn dư, giải quyết thủ tục xuất viện, gói ghém hành lý gọn gàng, đang đi ra ngoài thì chạm mặt Đinh Nhất Phàm tới.
“Ôi ôi…” Đinh Nhất Phàm ngạc nhiên há hốc miệng, xách bớt nửa số đồ trong tay Tạ Thanh, “Cô giỏi thật, làm thủ tục xuất viện mà chẳng nói với phòng làm việc tiếng nào, tự mình làm xong hết rồi à?!”
Không chỉ làm xong mà cả xe cô cũng gọi xong rồi. Để tránh về phòng làm việc không kịp giờ cơm trưa, không còn gì ăn, cô còn xuống nhà ăn mua một hộp cơm về.
Trở lại phòng làm việc, Tạ Thanh cầm biên lai bệnh viện đi tìm Tống Mặc, Tống Mặc thấy cô cũng phản ứng giống y chang Đinh Nhất Phàm: “Ôi, sao cô đã xuất viện rồi?!”
Tạ Thanh cười cười, cảm ơn Tống Mặc, sau đó đưa biên lai cho anh ta xem: “Nghe nói Lục tổng nộp tiền đặt cọc phải không ạ? Anh cho tôi số điện thoại của anh ta đi, tôi sẽ trả tiền cho anh ấy.”
Mặc dù cô lao lực tới mức ngất đi là vì viết bản thảo nhưng phòng làm việc cũng không phải là không cho phép xin giảm bớt lượng công việc. Cô liều mạng như vậy là chuyện của chính cô, không thể yêu cầu xem nó là “tai nạn lao động”, bắt phòng làm việc trả tiền.
Chuyện này không liên quan gì tới phòng làm việc, mọi người còn vì cô mà hoảng hốt một phen, Tạ Thanh cảm thấy rất có lỗi, tự giác chủ động giải quyết những phiền phức còn lại.
Tống Mặc gật đầu, xé một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại cho cô.
Còn nói thêm: “Vừa khéo, bên phía Tứ đại rất tâm lý, sợ cô sinh bệnh thiếu tiền nên đã bảo trợ lý thanh toán trước tiền thù lao nửa tháng cho cô, cô đi tìm Trương Băng lĩnh đi.”
Tạ Thanh nhẹ nhàng thở phào.
Đúng là nắng hạn gặp mưa rào!
Cô không muốn nợ người ta quá lâu, đang nghĩ bụng sẽ vay tiền người nhà. Khoản tiền này cũng không phải gia đình không có nhưng cô sống một mình xa nhà, bỗng nhiên nói thiếu tiền, ông bà nhất định sẽ ngày đêm lo lắng cho cô.
Cô đi tìm Trương Băng, ký tên vào giấy thanh toán, Trương Băng lập tức chuyển tiền qua cho cô.
Nửa tháng nay cô viết không quản ngày đêm, nộp bản thảo mười mấy vạn chữ, được trả công vừa vưa hơn hai vạn tệ.
Tạ Thanh vừa đi xuống tầng vừa nhập thông tin chuyển khoản, nhập số điện thoại của Lục Thành vào thử, quả nhiên là có tài khoản Alipay.
Tên hiển thị trên Alipay là “* thành”.
Tạ Thanh nhập mật mã và số tiền, bấm chuyển khoản, Alipay hiển thị nhắc nhở chuyển khoản số tiền lớn, yêu cầu nhập tên.
Tạ Thanh tủm tỉm cười, nhập vào khung vuông.
Tại Văn hóa Thành Thư, chủ quản các phòng ban đang bị giữ chân trong phòng họp suốt buổi sáng.
Phải quảng cáo như thế nào, tiếp thị điện tử ra sao, làm sao tận dụng được nguồn lực để nâng họ lên, tất cả đều phải bàn bạc kỹ.
Các phòng ban trước đó đã có thời gian rất lâu chuẩn bị, hôm nay đưa ra gần như đều đã là các phương án hoàn chỉnh.
Các vị chủ quản lần lượt trình chiếu ppt, Lục Thành ngồi nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng hỏi thêm đôi câu hoặc đóng góp ý kiến.
“Rẹt, keng keng keng keng…”
Tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, mọi người bất giác đều nhìn lại.
Trong cuộc họp thỉnh thoảng có tiếng Wechat hay tin nhắn của ai đó kêu một chút là chuyện rất bình thường nhưng tiếng tiền xu rơi vào túi, âm báo nhắc nhở tiền về của Alipay thì rất đặc biệt.
Lục Thành nhíu nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, màn hình khóa hiện thông báo: Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển một khoản tiền cho bạn thành công.
Anh ta nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra là ai.
Mở Alipay xem thử, số tiền hai vạn, ghi chú là: Tôi là Tạ Thanh, đã xuất viện, cám ơn Lục tổng!
Đúng là cách trả tiền gọn gàng, linh hoạt.
Lục Thành mỉm cười, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem ppt.
Tạ Thanh vừa chuyển tiền vừa đi về phòng mình, chuyển xong thì gặp Trâu Tiểu Doanh nhảy cẫng lên hoan hô, chạy tới chúc mừng cô xuất viện, hai người bèn cùng vào phòng.
Mở cửa phòng, Tạ Thanh để ý thấy trên bàn để máy tính có hai thùng nước dừa loại hộp giấy, mỗi thùng 24 hộp.
“Ồ?” Tạ Thanh thuận miệng hỏi Trâu Tiểu Doanh, “Cái này ai mua?”
“Trợ lý của Lục tổng đưa tới, chắc là biết cậu nằm viện nên muốn bày tỏ một chút.” Trâu Tiểu Doanh lại kể, “Ôi, Đinh Nhất Phàm nói với cậu chưa? Hợp đồng của anh ta và Đào Nhiên có rồi, tối mai phòng làm việc đi tụ tập liên hoan một bữa, sau đó bọn họ sẽ chuyển ra ngoài.”
Kể xong, phát hiện Tạ Thanh nhìn điện thoại suốt không nói gì bèn ngó đầu nhìn, hóa ra là đang tìm gì đấy trên Tmall.
Tạ Thanh tra được giá nước dừa, một thùng là 110 tệ 7 hào.
“Rẹt, keng keng keng keng…”
Điện thoại của Lục Thành lại kêu lên.
Mọi người xôn xao rì rầm, Lục Thành xin lỗi vị chủ quản bị ngắt lời những hai lần, nhíu mày cầm điện thoại lên kiểm tra.
Ngọc Sắc Thanh Thanh đã chuyển một khoản tiền cho bạn thành công.
?
Lại là tiền gì nữa?
Anh ta tò mò mở ra xem, số tiền chuyển khoản: 221.4 tệ.
Ghi chú: Cám ơn nước dừa của anh.
Lục Thành buồn cười nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, một thứ cảm xúc kỳ lạ khiến anh ta muốn đáp lại cô chút gì đó nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào hay bèn tạm bỏ điện thoại xuống trước.
Trong phòng làm việc Linh Mặc, Tạ Thanh trả sạch triệt để “nợ”, thoải mái thở phào một hơi, giờ mới có tâm trạng nghe Trâu Tiểu Doanh nói chuyện.
Trâu Tiểu Doanh nhắc lại lời mình vừa nói lúc nãy một lần nữa, Tạ Thanh mới chậm chạp bừng tỉnh: “Ồ… ký được rồi à!”
“Ừ. Mỗi người một trăm vạn, phòng làm việc lấy ba phần, mua toàn bộ bản quyền ba quyển sách trong tương lai!” Trâu Tiểu Doanh kể.
Chỉ xét riêng giá tiền này thì thực ra không cao.
Từ ba, bốn năm trước, trong giới văn học mạng đã có tiền lệ chỉ bán riêng bản quyền phim truyền hình mà đã được hơn trăm vạn, cả trang truyện và tác giả đều kiếm được rất khá.
Nếu như hơn ba mươi vạn đã mua được toàn bộ bản quyền của một tác phẩm có chất lượng thì bất kể là tự khai thác hay sang tay bán lại đều rất có lời.
Nhưng mặt khác, nghề này như cơn sóng lớn vỗ vào bãi cát vậy, có lẽ với các tác giả nổi tiếng thì việc bán bản quyền chẳng phải chuyện gì khó nhưng với người mới, ngay tác phẩm đầu tiên đã bán được thì dù sao cũng vẫn là số ít.
Không bán bản quyền, chỉ dựa vào sách mà kiếm được hơn ba mươi vạn thì có hơi khó, nhất là với tác giả mới. Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên có thể nhận được số tiền này cũng là nhờ vào Văn hóa Thành Thư.
Vậy nên, đôi bên cùng có lợi.
Văn hóa Thành Thư kiếm được tiền, nhà văn cũng không lỗ.
Trừ đi ba phần phòng làm việc lấy và thuế, hai người vẫn còn được năm, sáu mươi vạn, tất nhiên là không đáng tiếp tục ở trọ lại ở đây.
Tối đó, Đinh Nhất Phàm chọn được chỗ tổ chức liên hoan.
Là một nhà hàng tương đối đẳng cấp, vừa đăng thông báo trong nhóm, mọi người cùng ồ lên: “Ôi chao, đại gia!”
Đào Nhiên không chịu kém thế, thấy Đinh Nhất Phàm đã nhanh chân mời khách trước bèn bao luôn một quán chuyên tổ chức tiệc vui chơi giải trí ở gần nhà hàng.
Dù sao cũng là Chủ nhật, ra ngoài chơi với nhau cũng tiện.
Thế là mười giờ sáng Chủ nhật, quán tổ chức tiệc vui chơi giải trí liền trở nên náo nhiệt.
Xung quanh đều là khu biệt thự, mức tiêu pha của các khách hàng tới đây không hề thấp nên quán cũng rất chịu khó đầu tư. Thiết bị hát trong phòng bao đều là loại xịn, các trò tabletop game đều là bản đầy đủ, có đủ các loại trò chơi, từ phổ thông như Switch, X-box đến những trò hoài cựu như điện tử bốn nút cũng đều có đủ, ngoài ra còn có trang thiết bị chơi game thực tế ảo VR hiếm thấy, không biết là đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
Tạ Thanh không thạo chơi bất kỳ trò nào, có điều thấy Trâu Tiểu Doanh muốn chơi thử VR nên bèn chơi cùng cô ấy.
Trâu Tiểu Doanh chọn một game zombie, là cái kiểu mà bất thình lình sẽ có người bổ nhào tới cắn bạn. Hai người hét ầm lên trong phòng, hút mọi người chạy tới vây xem.
Vất vả lắm mới thoát được bầy zombie, điện thoại của Tạ Thanh bất ngờ reo lên. Cô móc điện thoại ra, một con zombie còn sót lại bổ nhào tới ôm chặt cô từ sau lưng, ngoác mồm gặm vào mặt.
“Ôi, gớm quá!” Tạ Thanh vừa cười vừa tháo kính mắt, Trâu Tiểu Doanh nổ súng một phát, bắn nổ zombie, nhanh tay bấm tạm dừng.
Tạ Thanh cúi xuống nhìn điện thoại, là một số điện thoại địa phương, cô không lưu nhưng trông lại khá quen.
Cô ngờ vực nghe máy: “Alo, xin chào?”
“Tạ tiểu thư.”
“… Lục tổng?” Tạ Thanh hoảng hốt, bỗng có cảm giác bị người nhìn chăm chú, quay đầu lại, chẳng hề ngạc nhiên chút nào, giữa đám người vây xem họ chơi đánh zombie, nhìn thấy Đinh Nhất Phàm.
Mắt sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm.
Cô vừa quay lại nhìn anh ta thì anh ta liền cuống quýt nhìn lảng đi chỗ khác.
Tạ Thanh vờ như không biết, mắt nhìn xuống đất, tiếp tục nghe máy: “Chuyện gì vậy?”