Đêm tối, tại một mảnh rừng trong Lạc Trần Sâm Lâm.
Ánh lửa bập bùng, khói lửa nghi ngút Phan Nhật đang cùng ba người thuộc hạ của mình ngồi nướng gà bộ dáng trông hết sức thoải mái.
Tuy nhiên để mà nói tu hành giả ở trên phiến lục địa này thì không cần thiết ăn mấy thứ phàm phu tục tử như này.
Họ chỉ cần hấp thu , thổ nạp linh khí trời đất vào trong cơ thể của mình vậy là đủ , đối với họ mà nói ăn mấy thứ như gà, lợn,...!có quá nhiều tạp chất.
Khó cho việc chuyển hoá chúng thành linh khí để hấp thụ.
Nói cho dễ hiểu hơn một chút thì quá trình này không khác gì người bình thường ăn thức ăn rồi chuyển thành chất dinh dưỡng trong cơ thể là bao.
Ăn quá nhiều dầu mỡ , chất béo thì cơ thể sẽ không hấp thu được hết và không kịp đào thải các tạp chất ở trong đó dẫn đến chất béo được tích tụ dần dẫn đến tình trạng béo phì và ngược lại.
Lúc này ánh mắt Vũ Hạo ở gần đó lấp loé tràn đầy sát cơ.
Đã trôi qua 2 canh giờ mà lão già kia vẫn chưa quay trở lại hẳn là đúng như tên Phan Nhật kia nói.
Lão hẳn đã đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó, dang tiếng của Phan Nhật ở hạ du không phải là nhỏ.
Nếu không phải tên yêu nghiệt Vương Khả kia ở tông môn thì Phan Nhật hẳn cũng có thể xem như là thiên tài nổi trội trong thế hệ cùng lứa ở Huyết Sát Ma Tông chẳng qua bị hào quang của Vương Khả làm cho lu mờ đi mà thôi .
Và hơn hết nơi đây cũng rất gần và thuộc quyền cai quản của Huyết Sát Ma tông, chẳng có kẻ ngu ngốc nào lại ngu đến mức có ý đồ ám sát thiếu chủ của bọn họ ở ngay trên đất của của chính mình được.
Vì lý do đó lão già họ Phạm kia mới yên tâm bỏ lại tên Phan Nhật này ở lại một mình.
" Kẻ nào ..." ánh mắt Phan Hải lấp loé nhìn về phía tiếng bước chân đang chậm dãi đi về phía đám người của mình.
" Chúng ta lại gặp mặt ở đây rồi thiếu chủ Phan Nhật " Bóng người chậm dãi bước đến trên môi lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn này Phan Hằng bỗng giật mình ánh mắt lộ lên sát khí nồng đậm.
Chỉ thấy trước mắt mình là một vị thanh niên có gương mặt tuấn tú trên trán còn có một nốt chu sa màu đỏ trông cực kì là tà dị.
Tiến tới nở một nụ cười không mấy là thân thiện, người thanh niên này không ai khác đó chính là Vũ Hạo.
Hiển nhiên để biến đổi từ khuôn mặt thiếu niên non nớt tuổi 18 thì giờ đây cậu đã hoàn toàn biến đổi thành một bộ dáng của một gã thanh niên từng trải.
" Là ngươi ?? " ánh mắt nhìn Vũ Hạo của Phan Nhật loé lên một tia sát khí nhàn nhạt.
Trầm giọng nói.
" Đúng vậy ...!người thiếu chủ muốn đuổi giết đang đứng ở trước mặt thiếu chủ đây " Vũ Hạo nhếch môi cười , đứng từ trên cao nhìn xuống phía Phan Nhật đang ngồi.
Tu vi đã không còn được hệ thống áp chế , khí tức Trúc Cơ sơ kì như có như không cố tình để lộ ra.
" Ồ ...!là ai cho ngươi cái tự tin mà dám vác mặt đến đây để tìm ta.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, mà khi thấy lại chẳng mất công " Phan Nhật thấy tu vi của Vũ Hạo chỉ là Trúc Cơ sơ kì cho nên chậm dãi đứng lên , lấy lại sự tự tin vốn có của mình.
Tu vi Trúc Cơ Trung Kì bùng nổ, là một trong số những thiên kiêu mạnh nhất Huyết Sát Ma tông và cũng được liệt vào trên top10 thiên kiêu toàn bộ Hạ Du.
Hiển nhiên Phan Nhật cũng không phải dạng ăn chay.
Mà đây lại còn là lãnh thổ thuộc phạm vi của Huyết Sát Ma tông cho nên Phan Nhật cũng chẳng cần phải kiêng nể gì , trực tiếp phóng ra uy áp bao phủ lấy người Vũ Hạo.
" Không hổ danh là thiếu chủ của một đại tông, quả nhiên là danh bất hư phàm ." Vũ Hạo hiển nhiên là không xem cái uy áp rách nát này của Phan Nhật ra gì.
Mở miệng châm chọc.
" Hừ để ta xem bản lĩnh của ngươi đến đâu " Tại lúc Phan Nhật vừa nói xong.
Ba tên tuỳ tùng Luyện Khí tầng 9 vây quanh Vũ Hạo.
Rồi đột nhiên cùng kêu lên một tiếng quát chói tai, trường đao trong tay nâng lên.
Huyết sát âm trầm từ trong cơ thể phát ra.
Cuối cùng đem huyết đao đều bao phủ một màu huyết sắc chĩa thẳng về hướng Vũ Hạo mà chém tới.
" Hừ ...., Cút đi cho ta.
" Vũ Hạo hừ lạnh một luồng Uy Áp khủng bố lập tức trấn thẳng xuống ba người.
Một màn này khiến sắc mặt của ba người cả kinh nhưng hết thảy đã muộn , hai con ngươi trắng dã , miệng trào ra máu tươi lập tức khí tuyệt bỏ mình.
" Đinh , chúc mừng kí chủ tiêu diệt thành công 3 luyện khí tầng 9 nhận được 15.000 điểm tích luỹ ".
Âm Thanh của hệ thống chậm dãi vang lên.
Hiển nhiên với mức độ uy hiếp của đám này thì Vũ Hạo cũng lười động tay.
Một màn này diễn ra quá mức nhanh chóng khiến cho sắc mặt của Phan Nhật thoáng cứng đờ trong chốc lát trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.
Mũi chân đạp nhẹ, một tay xuất ra một thanh đao, huyết khí nồng đậm lao thẳng tới hướng Vũ Hạo.
" Thực lực Trúc Cơ Sơ Kì mà dám làm càn trước mặt ta sao.
Thực là muốn chết ".
Phan Nhật gầm lên cả người như hoá thành huyết sắc bắn thẳng về hướng Vũ Hạo.
" Ồ ...!trước giờ ta là người rất sợ chết.
Cho nên kẻ muốn chết ở đây chính là ngươi " tàn kiếm Thuận Thiên chém ra va chạm trực tiếp với thanh huyết đao của Phan Nhật.
" Ầm ".
Hai luồng đao ý và kiếm ý va chạm kịch liệt với nhau khiến cho vài cây đại thụ xung quanh lập tức ngã đổ.
" Kẻ dám đối nghịch và làm càn với Phan Nhật ta đây không phải là ít.
Nhưng bất quá bây giờ bọn chúng đều là những kẻ đã xanh cỏ từ lâu rồi ".
Phan Nhật cười lạnh.
Huyết sắc âm hàn cũng chậm rãi từ trong cơ thể xuất ra.
Một mùi máu tươi nồng đậm trong phút chốc tràn ngập, toả ra xung quanh.
Theo huyết khí tràn ngập, Phan Nhật lùi ra sau thoáng có chút chuẩn bị.
Giống như một đầu mãnh thú phát hiện con mồi đang ra sức lấy đà để vồ toàn lực vậy.
Trong đồng tử từ từ nổi lên tơ máu nhìn qua hắn bây giờ không khác gì một dã thú.
Chân đạp mạnh xuống đất, từ trong yết hầu đột nhiên gầm nhẹ.
Thân hình giống một mũi tên tràn ngập là máu, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Vũ Hạo.
Thanh trường đao trong tay bị huyết sắc bao lấy xé rách không gian hung hăng chém xuống.
" Thạch Hà Kiếm pháp _ Liệt Trảm " tàn kiếm Thuận Thiên khẽ vung lên Hư Vô Thôn Viêm cấp tốc bao trùm lên kiếm ý sắc bén đó , chém ra một đường vòng cung tuyệt mỹ.
Va chạm trực tiếp với nhát chém kia của Phan Nhật.
" Ầm "
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hai luồng Hắc sắc và Huyết sắc va chạm