Thạch Hà Kiếm tông
" Được rồi, các ngươi đều xuống đây đi "
Thanh Sắc phất tay, chiến thuyền dần dần thu nhỏ lại, mà các đệ tử thiên kiêu của Thanh Vân Tông cũng từ chiến thuyền bay xuống.
Từng người đều chung một thần sắc cao ngạo, ánh mắt sắc bén đảo khắp Thạch Hà Kiếm Tông.
" Vô Nhai huynh, huynh thấy đám tiểu bối này thế nào " Thanh Nhạc trưởng lão đắc ý cười nói.
Lão rất vừa lòng với đệ tử đời này của Thanh Vân Tông, xuất hiện không ít nhân tài.
Vô Nhai nhìn thoáng qua, vuốt vuốt chòm râu bạc, cười nói:
" Không tồi, không tồi, có rất có triển vọng "
" Vô Nhai huynh, đã khen thì khen cho đúng chứ, há chỉ là có triển vọng thôi sao? " Thanh Nhạc cười lên không phục nói.
Vô Nhai cười cười không nói gì trong lòng cũng có chút khó chịu.
Thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong đám đệ tử kia của Thanh Vân tông có mấy đệ tử không phải là hạng tầm thường.
Thanh Vân tông đệ tử đảo mắt nhìn xung quanh hầu như không cảm thấy ai có thể gây nên áp lực cho bọn chúng cho nên kẻ nào cũng mũi hướng lên trời, tựa như coi mình là đệ nhất thiên hạ, thậm chí đua nhau chắp hai tay sau lưng làm bộ dáng tuyệt thế cao nhân.
Bộ mặt cùng thái độ vênh váo này, thật sự là làm người ta muốn lao lên đập cho một trận.
" Vô Nhai huynh, vừa vặn để huynh gặp đệ tử thân truyền của ta.
Tân Phong còn không mau lại đây bái kiến Vô Nhai tiền bối.
" Thanh Nhạc trưởng lão vẫy vẫy tay gọi một thanh niên.
Thanh niên này không xa lạ gì với Vũ Hạo nếu như có cậu ở đây.
Vì tên này chính là kẻ đã đi chung với hai người Thanh Nhạc trưởng lão và Mỹ Uyển .
Đứng bên cạnh Mỹ Uyển , một thiếu niên phong thái như ngọc, thần sắc lạnh nhạt tiến lên, bước đi rất từ tốn nhưng nhoáng cái đã tới bên cạnh Thanh Nhạc .
" Tiểu tử Tân Phong tham kiến Vô Nhai tiền bối " thiếu niên Tân Phong này khẽ khom người lên tiếng.
Thanh Nhạc vô cùng ưa thích đệ tử thân truyền này của mình tuy tu vi chỉ mới Trúc Cơ sơ kì nhưng lại ngưng tụ Tử sắc, thiên tư chỉ thua kém mỗi Mỹ Uyển nhưng so với đồng lứa ở Hạ Du cũng có thể coi như kì tài ngút trời.
" Vô Nhai huynh không biết có đệ tử nào tâm đắc hay là không " giọng cười đùa đầy mỉa mai của Thanh Nhạc trưởng lão hướng về phía Vô Nhai.
Lão biết Thạch Hà kiếm tông tuy là một đại tông nhưng lứa đệ tử thế hệ này chỉ duy nhất có một mình Lý Mạc Sầu thiếu tông chủ của Thạch Hà Kiếm tông là ngưng tụ Tử Sắc.
Tuy nhiên Vô Nhai lão gia hoả này lại càng không phải là sư phụ của Mạc Sầu , cho nên lão mới có cơ hội mà châm chọc đối phương một phen.
Khoé miệng Vô Nhai dật dật vài cái nói.
" Thanh Nhạc huynh, sao ta cứ cảm thấy đây là huynh muốn so hơn kém với ta vậy nhỉ? " Vô Nhai không lạ gì tính cách của lão gia hoả, vừa vào Tông đã muốn khoe khoang rồi.
" Vô Nhai huynh, sao huynh lại nghĩ vậy.
Chúng ta đã có hơn một trăm năm giao tình, sao lại mâu thuẫn gì đâu được.
Chẳng qua là hai tông chúng ta có quan hệ mật thiết, ta làm trưởng bối nên quan tâm một chút thôi ".
Thanh Nhạc trưởng lão lắc lắc đầu nói, nhưng trong hàm ý thì vẻ đắc ý càng nồng đậm.
Vô Nhai liếc khẽ sang phía các đệ tử của tông môn, thật đúng là không tìm đâu ra một người hơn được đệ tử thiên kiêu của đối phương.
Người ta là thiên tài ngưng tụ Tử Sắc Trúc Cơ đấy.
Vừa đến nơi , hai tông đã âm thầm giao lưu với nhau bằng khí thế rồi.
" Chư vị Yến tiệc đã xong mời " Lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Xuất hiện trước mặt mọi người đó chính là một lão già toàn thân mặc tử bào.
Không ai khác là Đại trưởng lão Thạch Hà kiếm tông Nguyễn Ngọc trưởng lão.
" Tham kiếm Đại trưởng lão " chúng đên tử Thạch Hà kiếm tông khom người hành lễ.
" Ra là Ngọc sư huynh , Ngọc sư huynh đã nói như vậy thì chúng tôi cũng không khách khí " Thanh Sắc , Thanh Nhạc khẽ chắp tay coi như chào hỏi rồi cũng không khách khí cùng đám đệ tử Thanh Vân tông đi vào .
...
Lúc này , Vũ Hạo đang cấp tốc lướt đi trong khu rừng.
Vì trong người bây giờ cũng có kha khá điểm tích luỹ cho nên cậu cũng không còn tha thiết gì đám quái nhỏ này nữa.
Nếu như giữa đường gặp vài con yêu Trúc cơ trở lên thì cậu còn hứng thú ra tay, còn không thì cậu trực tiếp bỏ qua luôn.
Lúc này bỗng nhiên , trong Bá Vương Điện hơi chấn động một chút.
Vũ Hạo dùng thần thức quét vào một chút , thần sắc lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Thoáng chốc đã biến mất tại chỗ .
Bá Vương Điện
Một nữ tử toàn thân vận bạch y , dáng người lồi lõm tạo thành một đường cong hoàn mỹ cực kì mê người.
Lúc này nàng chậm dãi đẩy cửa rời khỏi Vân Hạo cung , vừa mở cửa đập vào mắt nàng là một thân ảnh một nam nhân tuấn tú , gương mặt tuy hơi non nớt nhưng đôi mắt kia lộ ra vẻ từng trải trông rất có thần.
Trên người cậu toả ra một khí chất tà dị đầy sức mị hoặc khó mà có thể diễn tả được, hầu như đây là khí chất rất cuốn hút đối với nữ nhân.
" Tiểu Hạo " vừa nhìn thấy bóng hình mà nàng ngày nhớ đêm mong khiến cho Linh Vân vô cùng cao hứng.
Thời gian bế quan vô cùng tĩnh mịch vừa xuất quan thì người đầu tiên mình nhìn thấy là người mình yêu thương nhất thì hỏi nàng không cao hứng sao được.
" Vất vả cho nàng rồi " dang rộng đôi tay ôm nàng vào lòng.
Hơn một tháng này hắn nhớ cái mùi này chết đi được, hít một hơi thật sâu một cách đầy thoả mãn .
Hai người ôm nhau hồi lâu , rồi cả hai không hẹn mà cùng nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn nhất .
Vì gần đây tiếp xúc với Mỹ Uyển nhưng không hề được làm gì mà chỉ được nhìn ngắm , khiến cho hắn trong người vô cùng bức bối , khó chịu.
Hai người ôm hôn hồi lâu , côn thịt bên dưới đã biểu tình không thôi.
Bàn tay khẽ động , đôi bàn tay ma quỷ kia của Vũ Hạo lần mò khắp nơi trên người của Linh vân , khiến nàng hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Tiểu biệt thắng tân hôn , cả hai có lẽ đều đã nhịn đủ