Ba người nhanh chóng phi hành bay về phía hướng khu vực nội môn Thạch Hà Kiếm tông.
Vì sắp tới tiến đến Thượng Cổ Cấm Địa thì cả hai tông sẽ cùng nhau xuất phát cho nên Mỹ Uyển vẫn sẽ ở lại trong tông làm khách cho tới khi đi đến Hoa Lư.
Cả ba người dừng chân tại một vườn hoa viên nơi mà Mỹ Uyển cùng với Vũ Hạo đã đứng ở nơi này dưới đêm trăng .
" Chàng không có gì muốn nói với thiếp sao " Linh Vân liếc nhìn qua Mỹ Uyển một cái rồi lại trừng mắt nhìn Vũ Hạo nói.
Vũ Hạo hơi toát mồ hôi hột, hiển nhiên cậu lo sợ chính là cái tình huống này nhất.
Sợ rằng nếu lần này không qua được ải Linh Vân thì cuộc sống về sau giữa ba người đều không thể đoàn kết lại được.
Mỹ Uyển ở sau lưng thì đầu hơi cúi xuống lộ vẻ lúng túng, hiển nhiên nàng cũng cảm thấy rất khẩn trương.
Đừng thấy khi nãy hai người phối hợp ăn ý trên đấu trường mà cảm thấy cả hai hoà thuận.
Giờ đây đối diện trước chính cung nương nương như là Linh Vân thì bảo Mỹ Uyển sao không thể không lo lắng được cơ chứ.
Vào đêm hôm đó tuy cả hai đã dãi bày với nhau, nhưng nàng có nói là cần thời gian để suy nghĩ thêm về lời đề nghị của Vũ Hạo, hiển nhiên không phải là nàng muốn suy nghĩ mà cái nàng muốn xem là thái độ của Linh Vân có chấp nhận hay là không.
Không phải nói nàng cũng tự biết đó chính là nếu muốn chọn một người đi và một người ở lại thì Vũ Hạo chắc chắn sẽ không chần chờ mà chọn Linh Vân.
Không chỉ bởi vì Linh Vân xinh đẹp hơn nàng hay là không, chỉ nói đến việc cả hai người đã cùng ở bên ngoài, đồng sinh cộng tử cùng với nhau thì đã đủ hiểu rõ được vấn đề.
Việc phát sinh quan hệ giữa nàng và Vũ Hạo chỉ là giao động nhất thời giữa đôi bên.
Tình cảm vẫn còn chưa được nặn nồng như là Linh Vân, tuy nhiên nàng biết có lẽ chỉ có Vũ Hạo mới mang lại cho nàng cái cảm giác yên bình và được che chở kia.
Nàng không dám tưởng tượng nếu như thực sự có ngày Vũ Hạo sẽ vì Linh Vân mà bỏ rơi mình, cho nên việc nàng lo lắng thấp thỏm là điểu hiển nhiên.
" Ở đây không tiện , chúng ta vào trong Bá Vương Điện đi rồi nói tiếp " Vũ Hạo hơi lúng túng đáp.
Hiển nhiên đây là việc nhà cho nên cậu cũng muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh rồi dãi bày sự việc với Linh Vân.
Nếu nói những vấn đề này ở bên ngoài sợ rằng người ta bàn tán vớ vẩn thì không hay.
Chuyện vạch áo cho người xem lưng như này thì Vũ Hạo tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Ý niệm vừa động Vũ Hạo trực tiếp mang hai nàng tiến nhập vào Bá Vương Điện.
...
Bá Vương Điện
Sau một hồi giải thích tường tận quá trình vì sao lại gặp Mỹ Uyển, cứu nàng rồi chữa thương cho nàng ra làm sao.
Và sự tình vì sao cả hai lại phát sinh quan hệ.
Vũ Hạo đều trả lời thành thực , thuật lại đầu đuôi cho nàng nghe.
" Thành thực mà nói , từ khi lần đầu gặp Mỹ Uyển ở Hà Thành thì huynh rất có ấn tượng mạnh với nàng.
Bởi khí chất lạnh lùng và cao ngạo của nàng, điều này cũng là một đòn sát thương trí mạng đối với nam nhân "
" Bởi vì bản tính của nam nhân là ưa thích sự chinh phục , mà những người càng cao ngạo, lạnh lùng.
Độ cao càng khó thì nam nhân càng ưa thích.
" Hơi dừng lại một chút Vũ Hạo lại nói tiếp.
" Vốn dĩ ta cứ tưởng cả hai đều là thân phận bèo nước gặp nhau không hơn không kém.
Nhưng không hiểu có phải là do duyên số hay là không mà thời gian sau đó huynh liên tục gặp nàng.
Rồi cứu nàng và từ đó trong lòng huynh cũng đã có một phần hình bóng nàng ở trong lòng rồi.
"
" Nói ra lời này có thể nàng nghĩ là ta tham lam ích kỉ, được voi đòi tiên.
Nhưng ta cũng không có ý định là giấu diếm nàng bất cứ điều gì." Vũ Hạo nói một hồi giải thích cho Linh Vân rồi dùng ánh mắt như mong chờ sự phản ứng của nàng.
" Nếu thiếp bảo chàng từ bỏ nàng vậy chàng có nguyện ý vì ta mà từ bỏ nàng hay là không ? " ánh mắt Linh Vân nhìn Vũ Hạo một cách đầy thâm ý , yên lặng chờ đợi kết quả từ hắn.
Mà khi nghe tới câu này chả Linh Vân , sắc mặt của Mỹ Uyển cơ hồ trắng bệch, cả người run lên đầu cúi gằm xuống sợ để lộ cho hai người thấy là nàng đang dần rơi lệ.
Sắc mặt của Vũ Hạo cũng có hơi một chút biến đổi nhưng nhanh chóng ổn định lại mà nhẹ giọng nói.
" Ta từ nhỏ sống trong một gia đình nghèo ở chốn phàm nhân.
Cha mẹ đều mất sớm, một mình sống cô đơn lẻ loi, nay đây mai đó.
Bữa đói bữa no, quần áo còn không có để mặc cơm không có để mà ăn.
Nhìn lũ trẻ đồng trang lứa có cha, có mẹ , ăn mặc sung túc không lo lắng gì.
Trong lòng ta cũng ao ước có một gia đình, có người thân , có cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ về cuộc sống.
" Vũ Hạo giọng hơi nghẹn lại khi kể về những kí ức của " Vũ Hạo " trước kia.
" Có một hôm , ta vô tình được một người trong tông mang lên làm một tiểu tạp dịch cỏn con ở khu tạp dịch.
Tuy không nói là sung sướng nhưng ít ra cũng có cơm ăn áo mặc đầy đủ ta cứ nghĩ như vậy đã là đủ rồi.
Nhưng không , thực tế luôn tàn khốc , đám tạp dịch lớn hơn luôn cậy lớn mà ăn hiếp.
Ngày ngày bị ăn đập thậm chí đến cơm còn bị dành lấy, lúc đó ta mới quyết tâm đi trên con đường tu hành.
Để có một ngày mình phải trở thành một kẻ mạnh nhất, để không có một ai có thể chèn ép được mình "
" Mà các nàng cũng vậy đều là gia đình mà ta hàng đêm ao ước, là mục tiêu cả đời ta muốn chăm sóc và bảo vệ.
Đừng bắt ta phải đưa ra lựa chọn vì câu trả lời của ta chỉ có một đó chính là sẽ không bao giờ bỏ rơi nữ nhân của mình " Vũ Hạo chậm dãi nói ra.
Lời nói vừa dứt thì hai thân ảnh của hai nàng đã lao thẳng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn mà khóc nức nở.
Hiển nhiên nghe cậu kể lại quá khứ bi thương của mình và những nỗi đau mà cậu phải trải qua khiến cho nước mắt của hai nàng đều không tự chủ được mà cứ thế tuôn ra.
" Thiếp chỉ đùa với chàng vậy thôi.
Chứ nếu lúc đó câu trả lời của chàng là bỏ rơi lại Mỹ Uyển tỷ thì thiếp thực sự cũng sẽ bỏ chàng mà đi luôn.
Bởi vì cái thiếp cần là một nam nhân có năng lực và có trách nhiệm.
Chứ không phải một nam nhân vô tình bỏ rơi nữ nhân cuả mình...!" Linh Vân vừa nức nở trong lòng Vũ Hạo vừa chậm dãi nói ra lời trong lòng.
Hiển nhiên những lời trước đó chỉ là để thử lòng cậu mà thôi.
Nghe tới đây Mỹ Uyển càng là khóc lớn hơn , hai tay vô thức xiết chặt lấy vòng eo rắn chắc của Vũ Hạo.
Sau một hồi , cả hai mới chậm dãi gạt đi những dòng lệ còn ở trên khuôn mặt đẹp , hai nàng đồng thời nhìn nhau và cùng lộ ra nụ cười.
" Mỹ Uyển tỷ về sau chúng ta đều là người một nhà rồi hy vọng về sau tỷ hãy chiếu cố thật tốt cho muội và tên tiểu sắc lang này để cho hắn khỏi ra ngoài chêu hoa ghẹo nguyệt thêm nữa.
" Linh Vân mỉm cười chủ động tiến tới nắm tay , nhẹ giọng nói trông bộ dáng hết sức thân mật.
Mỹ Uyển tuy vẫn còn ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thở dài một hơi coi như trút được gánh nặng lớn trong lòng, cả hai cùng nhau bắt chuyện trông vô cùng thân thiết.
Nhìn thấy cảnh này Vũ Hạo cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Cũng như Mỹ Uyển , cậu cũng coi như trút được một ít gánh nặng trong lòng.
Cả ba người cùng nhau đi dạo một vòng quanh Ngự Hoa Viên , tuy đã được Vũ Hạo kể lại nhưng đây mới chính thức là lần đầu tiên Linh Vân đặt chân tới nơi đây.
" Đúng như lời chàng nói quả nhiên nơi này vô cùng yên bình và thoải mái " Linh Vân thích thú không thôi.
Bên cạnh Mỹ Uyển cũng lộ ra vẻ mặt hết sức bất ngờ và vô cùng thưởng thức cảnh đẹp xung quanh Ngự Hoa Viên này.
" Tiếp theo chúng ta sẽ đi thăm một thành viên mới sắp sửa gia nhập cùng với chúng ta " Vũ Hạo dắt tay hai nàng chậm dãi đi về hướng căn phòng tu luyện,