" Tiểu tử này điên thật rồi mà " nhìn thấy hai người Lý Mạc Sầu và Vũ Hạo va chạm với nhau Tông chủ Lý Mạc Thông cau mày.
" Tuổi trẻ có thể có một chút kiêu ngạo cũng tốt.
Nhưng nếu quá kiêu ngạo thì thường không kịp trưởng thành thì đã phải chết yểu rồi " Nhìn Vũ Hạo trở thành công địch của toàn trường, Thanh Nhạc nhếch môi cười lạnh nói.
" Hiện nay số thí sinh tham dự vẫn còn hơn 100 thí sinh, cho nên vẫn chưa thể nào dừng lại được trận đấu " Một lão giả ngồi đó lên tiếng.
Phía dưới đấu trường Vũ Hạo cười nhếch môi nhìn cả đám người bao vây kín lấy mình.
Linh Vân cùng Mỹ Uyển lúc này cũng bay tới mỗi người một bên đứng sát bên cạnh Vũ Hạo, đảo mắt nhìn xung quanh toàn trường đầy vẻ cảnh giác và kèm một chút kích động.
Nhìn thấy nam nhân của mình một mình ngạo nghễ khai chiến với toàn bộ các thí sinh có mặt tại trường ngày hôm nay, khiến cho lòng của hai nàng sinh ra một tia tự hào mãnh liệt.
" Tiểu Hạo chàng ổn chứ " Linh Vân đứng kế bên nhẹ giọng hỏi.
" Nàng nghĩ xem liệu có ổn không, khi mà ở đây ta bị hạn chế quá nhiều " Vũ Hạo thở dài bất đắc dĩ nói.
" Vậy thì tại sao ngươi lại còn phải cố khiêu khích bọn chúng để làm gì ? " Mỹ Uyển đứng bên cạnh trợn mắt nhìn Vũ Hạo nói .
" Ta thực ra là muốn thử xem giới hạn của bản thân mình sẽ tới đâu mà thôi.
Hai nàng yên tâm ta sẽ không làm việc gì mà không có cân nhắc kỹ càng đâu.
" Vũ Hạo nhìn hai người một cách ôn hoà nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy ba người bị vây quanh , mà vẫn còn có tâm tình nói chuyện cười đùa như vậy khiến cho cả đám nghĩ là mình đang bị coi thường.
Ai ai cũng toàn lực bộc phát khí thế khí cho không khí xung quanh đám người cũng hơi bị xiên vẹo đi một chút.
" Thật là khinh người quá đáng , nghĩ chúng ta là không khí sao "
" Vũ Hạo nể tình ngươi là đồng môn , chỉ cần người đứng ra xin lỗi tòan trường và nhận sai thì chúng ta có thể bỏ qua cho ngươi.
"
Cả đám nhao nhao nói, trực tiếp yêu cầu Vũ Hạo cúi đầu nhận sai.
" Hừ , nghĩ hay lắm.
Lời của Vũ Hạo ta đã nói ra rồi thì không bao giờ thu lại.
Các ngươi nói nhảm quá nhiều nếu không lên vậy thì ta lên "
Vũ Hạo trực tiếp bộc phát ra Uy Áp Đế Vương quét qua toàn trường một lần nữa .
Một lực ép khủng bố áp thẳng về phía đám người khiến vô số người lập tức khuỵ đầu gối xuống, chưa dừng lại ở đó từ vị trí lấy Vũ Hạo làm trung tâm toàn bộ linh khí trong thiên địa hầu như đều bị hắn hút vào.
Thanh tàn kiếm trong tay dường như trở nên sáng rực lên điên cuồng hấp thụ linh khí.
Hiển nhiên Vũ Hạo đã vận Thôn Thiên Quyết tầng thứ 2 tới cực hạn để vận ra một chiêu thức cuối cùng này.
Cậu không dùng Hư Vô Thôn Viêm hay là Lôi Thần biến không phải là vì khinh địch hay là chê đám người này yếu kém mà là vì hai thứ kia của mình quá là chân quý.
Ai có thể cam đoan được rằng khi vận dụng trước mặt bọn họ thì bọn họ sẽ không động sát tâm.
Hay lấy một cái lý do củ chuối nào đó rồi cưỡng ép bản thân cậu lấy ra.
Lúc này luồng linh khí được thanh tàn kiếm Thuận Thiên thôi động tới cực hạn Vũ Hạo quát lớn.
" Khai Thiên Kiếm Phổ thức thứ nhất _ Phân Chia Thiên Hạ " một luồng kiếm khí khủng bố chém thẳng xuống phía dưới đám người.
Cùng lúc đó Linh Vân và Mỹ Uyển cũng làm ra phản ứng.
" Thái Dương Hạ Sơn "
" Lôi Hoả Huyền Công _ Tịch Diệt Lôi Hoả Quyền "
Phía sau hai người , một tôn mặt trời đỏ rực và một đại thủ khổng lồ được bao bọc bởi hai loại Lôi và Hoả đồng thời cùng tung ra với chiêm kiếm kia của Vũ Hạo.
" Mọi người mong chóng ổn định lại tâm thần, bộc phát ra hết con bài tẩy của mình cùng nhau chống lại đợt công kích này " Lý Mạc Sầu là người làm ra phản ứng nhanh nhất vội vàng quát to huy động lực lưởng của tất cả mọi người cùng nhau chống lại luồng khí thế kia.
Dưới tình thế ba cỗ năng lượng hung hãn trấn áp về phía đám người.
Cả đám đều vận toàn bộ uy lực còn xót lại của mình đồng loạt bao phát, hàng trăm cỗ lực lượng cùng lúc va chạm với ba cỗ khí thế bá đạo kia.
Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn kỹ hai bên Ầm ầm va chạm.
Tại trong khoảnh khắc va chạm, hiển nhiên ba người Vũ Hạo hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Nghĩ cái gì vậy, lấy ba chọi một trăm thì ngươi bảo thắng được cái rắm a.
Nhưng Vũ Hạo cùng Linh Vân đều lộ ra một nụ cười chiến thắng, Linh Vân hai tay kết ấn miệng hô to.
" Hư Không Hoán Hoả Pháp.
Bạo "
Trong khi toàn bộ đám người đều đang huy động lực lượng để chống trả thì không ai để ý rằng bên trong lòng đất khu vực trung tâm đấu trường đang dần dần hình thành ra một quả cầu lửa đang chậm dãi to dần lên.
Sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa Ầm ầm vang lên.
" Đoàng "
Tro bụi nồng nặc từ trong đấu trường bốc lên.
Cả sân rộng hoàn toàn biến thành một đống đổ nát.
Mà phía trên bầu trời rốt cục hàng trăm đợt công kích cũng hoá thành một cây nấm lửa khổng lồ nổ tung trên không trung.
Nhìn cả một đấu trường rộng lớn cơ hồ biến thành đống đổ nát.
Trên khán đài bỗng chốc cũng lâm vào trong yên lặng, sắc thái của mọi người đều giống nhau.
Cái miệng há to ra hầu như có thể để vừa được hai quả trứng gà.
Trước vô số ánh mắt đang nhìn gần như dại ra, bụi mù tràn ngập khắp đấu trường đang chậm rãi tiêu tán, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là đống hỗn độn đầy đá vụn, trên đài vang lên từng trận âm thanh lạnh lẽo.
Lúc này, sân đấu lớn cứng rắn ở quảng trường đã hoàn toàn biến thành đá vụn, một cái hố sâu và lớn xuất hiện lẻ trung tâm, bên cạnh cái hố có vô số đệ tử nằm la liệt, ngổn ngang ở dưới.
Tuy là không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng bộ dáng chật vật đều khổ không thể tả.
" Chuyện này ...!chuyện này " cả đám cao tầng sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi.
Cả đấu trường đều