Lúc này dưới đáy hồ, Tôn Bảo gầm lên mạnh mẽ.
Một tôn hư ảnh Thạch Hầu khổng lồ từ phía sau điên cuồng gàm thét ...
Cả đáy hồ thực sự rung chuyển, mấy người Vũ Hạo cơ hồ đứng không vững, liền thấy vị trí của thần thiết nhô lên toàn bộ đã bị Tôn Bảo nhấc lấy.
Tôn Bảo nâng thần côn lên , xa xa nhìn lại thật như một con kiến nâng cả cành cây cổ thụ to lớn.
Cảnh tượng này một lần nữa hai nàng Linh Vân cùng Mỹ Uyển phải nhìn nhận Tôn Bảo lại bằng con mắt khác...
Thường ngày ngoan ngoãn đáng yêu, không ngờ Tôn Bảo còn có một mặt khủng bố như vậy...
" Nhưng bất quá cho dù nhấc lên được thì cây côn to như này thì Tôn Bảo làm sao mà có thể sử dụng được " Mỹ Uyển lên tiếng thắc mắc nói.
Như muốn chứng minh cho Mỹ Uyển thấy, Tôn Bảo một lần nữa kêu " ô ô " như niệm thần chú.
Thần thiết tựa hồ có linh tính, theo từng tiếng hô của Tôn Bảo đã biến nhỏ đi rất nhiều.
Theo từng tiếng hô của Tôn Bảo có thể lờ mờ đoán được là :
" Nhỏ lại, nhỏ lại "
Mỗi lần hô như vậy thì quả nhiên thần thiết nhỏ lại dần, tới chừng vừa vặn bàn tay nhỏ bé của nó để dễ dàng cầm nắm được.
" Quả là danh xứng với thực, xứng với hai từ " Như Ý " " Vũ Hạo âm thầm vui mừng thay cho Tôn Bảo , gật gù nói.
" Lần này chỉ sợ Tôn Bảo thực lực một bước lên trời rồi !!! " Linh Vân cảm thán một câu.
Nàng là một trong những người đầu tiên tận mắt chứng kiến khoảng khắc Tôn Bảo ra đời.
Biết được độ khủng bố không những là tu vi mà còn qua lời Vũ Hạo biết được Tôn Bảo còn đang tu luyện một môn công pháp cực kì bất phàm.
Nay nó lại thành công thu phục được một thanh thần khí , chẳng phải một bước nhảy vọt hay sao...
Lúc này sau khi đem Như Ý Kim Cô Bổng thu bé lại thì đám người Vũ Hạo mới một lần nữa đánh giá lại thanh thần côn này một lần nữa.
Chỉ là vẫn như cũ là một thanh sắt màu đen, nhưng lần này lại rõ ràng hơn là ở hai bên đầu của cây côn có phủ một lớp vàng, ở giữa thân côn có khắc hàng chữ: “ Như ý kim cô bổng, một vạn ba ngàn năm trăm cân ”.
Từ trên thân côn toả ra một loại uy áp nhàn nhạt,...
Tôn Bảo một bên cười khẹc khẹc vài tiếng, hai tay nắm thấy thân côn liên tục múa qua , múa lại.
Ngự trên đám mây, thân mặc ngân giáp, trên tay cầm gậy như ý.
Lúc này Tôn Bảo cũng đã ra dáng của một chiến tướng rồi, chỉ là vẫn còn hơi nhỏ mà thôi.
Mà theo mỗi lần Tôn Bảo khua gậy như ý, thì mặt nước kịch liệt rung chuyển, dường như đã có dấu hiệu bị đổ nát...
" Nơi này không tiện ở lâu , chúng ta cũng nên nhanh chóng rời đi thôi !!! " Vũ Hạo khẩn trương nói.
“ Chúng ta đi ”
Vũ Hạo nhanh chóng mang theo hai nàng cùng Tôn Bảo rời ra khỏi thuỷ cung.
Lần này tiến vào khảo nghiệm thứ hai lần này thu hoạch thật sự quá phong phú.
Vũ Hạo thì may mắn có được Dị Mộc, còn Tôn Bảo thì lại có được một thanh thần khí.
Công lao lần này đều quy hết cho Tôn Bảo, Vũ Hạo cho rằng con hàng này chắc chắn là phúc tinh của mình.
Không còn có Định Hải Thần Châm chống đỡ, Thuỷ Cung đã không còn được ổn định, liên tục đổ vỡ các công trình còn xót lại.
Dạo Bước Thời Không được vận chuyển, từ xa đám người chứng kiến cảnh Thuỷ Cung nguy nga lộng lẫy bị sụp đổ hoàn toàn.
Đánh dấu cho sự chấm hết huy hoàng một thời ở nơi đây.
...
Màn đêm buông xuống, từ khi bắt đầu xuống dưới đáy hồ cho tới khi rời đi vỏn vẹn hết một ngày thời gian.
Đám người Vũ Hạo thuận lợi đi ra khỏi khu rừng Sinh Mệnh.
Xa xa có thể thấy được phía trước có một hang động vô cùng to lớn,...
" Bịch Bịch "
Đột nhiên nhịp tim của Linh Vân dường như tăng lên đột ngột, khiến cô hơi đổi sắc.
" Linh Vân nàng sao vậy ??? " thấy dị trạng của nàng Vũ Hạo cấp tốc xoay người ôm Linh Vân vào lòng ân cần hỏi thăm.
" Phía trước...!phía trước, thiếp cảm nhận được rồi " Linh Vân lộ vẻ kích động nhìn Vũ Hạo nói.
" Chẳng lẽ nàng cảm nhận được được cái môn công pháp thất truyền kia của Dương Gia sao ? " Vũ Hạo mặc dù đoán được phần nào, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi.
" Đúng vậy, trước khi xuống Hạ Du thì phụ thân có đặt lên người thiếp một đạo ấn kí.
Chỉ cần tiếp xúc đủ gần với thứ kia thì chắc chắn sẽ có cảm ứng !!! " Linh Vân hưng phấn nói.
" Nói như vậy thì hang động phía trước hẳn là khảo nghiệm cuối cùng rồi !!! " Mỹ Uyển gật gù nói.
Trước khi tiến vào nơi đây, nàng cũng chỉ nghe loáng thoáng rằng Thượng Cổ Cấm Địa thông thường cũng chỉ có hai cho tới ba khảo nghiệm mà thôi.
Mặc dù rất kích động nhưng Linh Vân biết dục tốc thì bất đạt, cho nên nàng cũng chỉ cẩn thận mà hành sự mà thôi...
...
Đám người Vũ Hạo vừa tiến vào trong hang động rộng lớn và vô cùng kì bí này thì lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Bởi vì khi mới chỉ đặt chân vào nơi đây, cả đám đã phải nhíu chặt mày lại vì ngửi thấy xung quanh tràn ngập mùi máu tanh.
Đám người không biết tình huống phía trước ra sao, nhưng an toàn là trên hết.
Mà quả nhiên là thế, vừa đưa mắt nhìn, cậu đã bị một màn trước mắt làm chấn kinh ...
" Gràooooo...!"
Từng tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ hang động nơi khảo nghiệm.
Xung quanh nơi này không ngừng có hung thú thoắt ẩn thoắt hiện qua lại như những bóng ma, tu vi mỗi con tuỳ tiện cũng đều là Trúc Cơ Hậu Kì và Đại Viên Mãn
Mà trong khi số người tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa lần này chủ yếu là Trúc Cơ Sơ Kì, còn tu vi đạt tới Trúc Cơ Hậu Kì và Đại Viên Mãn cũng đều chỉ là lác đác vài người mà thôi.
Nói ngay như ba người Vũ Hạo, tu vi của cậu gần đây sau khi luyện hoá Dị Mộc mới thành công tiến lên Hậu Kì.
Còn Linh Vân và Mỹ Uyển, thực lực tuy khủng bố nhưng tu vi hai nàng cũng chỉ rơi vào Trung Kì và Hậu Kì mà thôi.
" Aaaaaaaaaaa...!"
Lúc này, bắt đầu xuất hiện từng tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi trong khảo nghiệm.
Vũ Hạo ngưng thần nhìn lại, phát hiện những đệ tử thực lực yếu đuối kia đều bị vây giữa bầy yêu thú tu vi đều là Trúc Cơ Hậu Kì.
Sau