Trong Sơn Động, ở một nơi nào đó khảo nghiệm thứ ba.
" Đám yêu thú này vì sao lại có thể tập chung lại một chỗ thành một cách có tổ chức như vậy nhỉ !!! "
Lữ Phụng Thiên cùng Lâm Vy cưỡi trên lưng Xích Thố nghi hoặc.
Bởi vì càng tiến vào sâu bên trong thì độ tập trung thành đàn của đám yêu thú này càng đông.
Thậm chí hắn còn gặp một bầy tầm chục con yêu thú tu vi Trúc Cơ Đại Viêm Mãn.
Đây gọi là đội hình khủng bố cỡ nào chứ.
Đủ để càn quét hầu hết đám người tiến vào đây.
Nơi đây chẳng khác nào như một tử địa thực thụ dành cho tu sĩ cả.
...
Đám người Vũ Hạo vẫn tiếp tục tiến sâu xuống lòng đất.
Từ chỗ âm u không thấy rõ đằng xa xa kia, Linh Vân càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng.
Giống như là môn công pháp thất truyền của Dương Gia kia kêu gọi, làm cho trái tim nàng phải đập thình thịch liên hồi.
Vừa lúc đó, Vũ Hạo nghe thấy đằng trước có tiếng đánh nhau, lập tức hiếu kì mà tiến tới.
" Giao thứ kia ra đây !!! "
Một gã đệ tử của Phích Lịch Đường nhìn một gã đệ tử ở Trung Du khác trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, gằn giọng nói.
" Cái rắm !!! Lôi Hùng ngươi là cái thứ gì mà bắt ta phải giao thứ này ra cho ngươi !! ".
Gã đệ tử kia không phục trừng mắt nói .
Gã đệ tử kia đang giằng co với Lôi Hùng , là người vừa mới phát hiện một bảo rương tại một góc trong sơn động.
Bên trong đó có một viên đan dược cùng một môn công pháp không rõ lai lịch.
Nhưng đồ ở bên trong Thượng Cổ Cấm Địa này nào có thứ gì là không phải đồ tốt đâu cơ chứ, thậm chí có khả năng giúp hắn một bước lên trời cũng không phải là không có khả năng.
Gã chưa kịp mừng thì Lôi Hùng xuất hiện, còn muốn cướp đoạt, thậm chí là có ý định giết người cướp của...
" Hừ, muốn chết !!! "
Lôi Hùng hừ lạnh, thân hình như quỷ mị lướt đến trước mặt gã đệ tử kia.
Hai tay tụ chưởng cùng đánh ra một luồng hào quang màu đỏ chụp về phía gã đệ tử kia.
Đám người Vũ Hạo thu liễm khí tức của bản thân lại rồi cùng nhau tránh ở một chỗ, nhìn hai người tranh đấu.
Bộ dáng u g dung bình thản, giống như là đi xem một vở kịch đặc sắc vậy ...
Lôi Hùng này có tu vi Trúc Cơ Hậu Kì, tuy gã đệ tử kia cũng là Trúc Cơ Hậu Kì.
Nhưng đám người Phích Lịch Đường vốn sở trường dùng bom đạn, thuốc súng ...!Cho nên nếu cùng cảnh giới giao thủ với nhau thì đám người Phích Lịch Đường luôn luôn có ưu thế hơn một chút.
Hơn hết đám người Phích Lịch Đường này nổi tiếng là lũ điên có tiếng tăm ở Trung Du.
Bọn hắn luôn chiến đấu một cách thô bạo nhất, thậm chí còn có lúc không tiếc hy sinh bản thân mình làm ngòi nổ để đồng quy vô tận với kẻ thù.
Hai người cứ như vậy tranh đấu mất một khoảng thời gian, hiển nhiên phần thắng đương nhiên là phía Lôi Hùng, Phích Lịch Đường.
Từ đầu đến cuối đám người Vũ Hạo chỉ đứng xem chứ không hề có ý định can thiệp.
" Hừ, thực là không biết sống chết !!! "
Lôi Hùng khinh thường nhìn thi thể của gã đệ tử bị nổ thủng ngực kia, sau đó chậm dãi cất quyền công pháp không rõ lai lịch kia đi, rồi mới từ từ móc lấy viên đan dược kia ra ...
Vật đến tay, gã nở nụ cười đắc ý.
Dơ viên đan dược đang cầm trên tay lên, vừa cầm lên đã cảm thấy một mùi hương khiến lòng người sảng khoái.
Nhìn viên đan dược trong tay một lúc, viên đan này dường như là có một cỗ mị đầy sức dụ hoặc.
Lôi Hùng không chút do dự lập tức nuốt viên đan dược này xuống.
Gã là đệ tử của một trong Ngũ đại tông môn ở Trung Du, đương nhiên nhãn lực cũng không phải là thấp, nhìn là biết đan dược này dùng để tăng thực lực và trợ giúp tu hành giả đột phá.
Vốn đã bị kẹt ở Trúc Cơ Hậu Kì đã lâu, hôm nay có được viên dược này chẳng khác nào ông trời đang tạo cho hắn cơ hội.
Vũ Hạo đứng ở xa thì hơi nhíu nhíu mày, cậu cảm thấy viên đan dược này có cái gì đó cổ quái nhưng nhất thơid không biết chúng cổ quái ở điểm nào.
Nhưng không đợi cho Vũ Hạo phải đợi quá lâu bởi vì Lôi Hùng này bỗng có gì đó trở nên bất ổn.
Lôi Hùng vừa nuốt đan dược vào trong miệng, còn đang mong đợi đan dược mang đến chỗ tốt cho mình, nhưng chỉ một giây sau, hắn bỗng ôm ngực, cả người dường như bị tê liệt vậy.
Trong ánh mắt tự tin, cao ngạo ban đầu lóe lên một tia chấn kinh và tiếp theo đó là vô vàn sợ hãi...
" Aaaaaaa...!"
Lôi Hùng đột nhiên quỳ trên mặt đất, ôm đầu, ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gào thảm thiết và thê lương như chưa từng có.
Rồi chỉ trong nháy mắt, bằng vào tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Thân thể của gã đột nhiên cháy lên hừng hực, ngọn lửa mới xuất hiện thì màu đỏ sau đó chuyển dần sang một màu đen tà dị giống như là ngọn lửa nổi lên từ cõi u minh.
Nhưng những việc quỉ dị đến đó vẫn còn chưa chấm dứt, từ trong cơ thể của Lôi Hùng như có vật gì đó muốn phá thân xác của gã mà chui ra, từng tiếng xương cốt và máu thịt bị xé rách không ngừng vang lên...
Từ phía sau lưng gã từ từ nổi lên một cái khối u chồi ra càng lúc càng to, rồi...
" Rẹttt "
Tiếng thịt rách vang lên, một cái xương bao bọc trong hắc hoả mạnh mẽ xuyên ra từ sau lưng Lôi Hùng.
Sau đó, toàn thân gã rách hết da thịt, xương cốt mọc dài ra thêm mét, lòi ra ngoài cơ thể, gương mặt cũng bị xé toạc , vặn vẹo tới biến dị , rồi dần dần hóa thành một đầu lâu dữ tợn, da thịt vẫn còn vương vãi bên trên, đôi mắt lòi ra rồi rơi xuống đất.
Cảnh tượng buồn nôn tới cực điểm ...
...
Ở nhiều nơi khác, vô số đệ tử các tông lớn nhỏ ở Hạ Du lẫn Trung Du đều phát sinh tình huống tương tự.
Tưởng là cơ duyên từ trên trời ban xuống, nhưng nào ngờ đâu lại biến thành cảnh tưởng như địa ngục trần gian như vậy...
Khắp nơi trong hang động bên trong khảo nghiệm thứ ba này, vốn nơi nơi đầy rẫy những yêu thú vô cũng nguy hiểm rồi, nay tình huống đột ngột phát sinh ra thêm.
Làm cho đám đệ tử không kịp phản ứng, vô số cốt hoả nhân do đám đệ tử kia biến thành đều giống như là một căn bệnh vậy .
Không cần biết là ngươi có ăn viên đan dược hay là không, mà chỉ cần bị đám cốt hoả nhân cắn vào người, hoặc bị bọn chúng làm cho bị thương dù chỉ một chút.
Thì đều bị biến thành cái bộ dạng giống như bọn chúng.
Triệu trứng rất đơn giản, chỉ cần bị thương thì cơ thể bằng mắt thường có thể thấy được là da thịt dần dần bong tróc.
Có