Thời gian trôi đi, bên ngoài Cấm Địa…số lượng tu sĩ chẳng những không hề giảm đi, trái lại còn trở nên đông đúc hơn bao giờ hết.
Trong đó là vô số thế lực từ lớn đến nhỏ, cả Hạ Du và Trung Du tụ tập vây quanh Cấm Địa.
Mặc dù đông đúc là thế, nhưng bầu không khí lại không náo nhiệt như tưởng tượng, trái lại nặng nề và âm trầm vô cùng, sắc mặt mỗi người đều như ăn phải con ruồi, cực kỳ khó coi.
Trong thời gian qua, những cái thế lực này…tất cả đều có một điểm chung, đó là nhận về tin dữ đệ tử thiên tài của mình vẫn lạc.
Hồn Bài mà đám đệ tử thiên tài tiến vào Cấm Địa lưu trong tông rất nhiều hồn bài đã tan vỡ.
Những thiên tài này, có đệ tử nội môn, có đệ tử hạch tâm…thậm chí có cả thiếu chủ đến từ các phương thế lực.
Bọn hắn đều là mạch máu mới của các thế lực, đều là những người được ký thác kỳ vọng, được tông môn toàn lực bồi dưỡng, tại các nơi khắp vùng Trung Du cũng có danh tiếng không nhỏ.
Phải biết từ trước tới nay, Cấm Địa Thượng Cổ còn xót lại cho tới nay số lượng tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải là ít.
Mặc dù nguy hiểm nhưng trước giờ đâu có chết nhiều người như vậy.
Cấm địa lần này diễn ra ở Hạ Du, mà trong mắt đám người này thì một mực cho rằng lần này cấm địa thì chỉ như đi dạo chơi vậy...
Mật độ linh khí nơi đây ít tới mức đáng thương, trong lòng bọn họ cho rằng nơi đây cũng chẳng khá hơn nhiều so với linh khí là mấy.
Cho nên một mực cho rằng đệ tự nhà mình đi Cấm Địa lần này chỉ là một loại lịch luyện cao cấp hơn một chút mà thôi...
Đâu có ai biết rằng tại nơi mà đám người này coi thường lại chính là Kinh Đô một thời của toàn độ Tinh Cầu này.
Thử hỏi đơn giản ở chỗ nào ...!???
Sau khi Hồn Bài của bọn hắn vỡ nát, hầu hết các phương thế lực đều là trên dưới chấn động, lập tức không chút ngần ngại cử các tôn Trưởng Lão hàng lâm mà đến, điều tra thực hư, tìm tòi nguyên nhân hoặc hung thủ dẫn đến cái chết của các thiên tài.
Khiến vô số người cảm thấy khiếp sợ và không dám tin chính là…ngay cả lão tổ Hoá Thần cảnh của một vài thế lực hàng đầu cũng hàng lâm, điều này chẳng khác nào chứng tỏ điều gì không cần nói cũng biết .
Đám người Lý Mạc Thông, Vân Sơn, cũng chảy mồ hôi hột, bọn hắn chỉ có tu vi Kim Đan Đại Viên Mãn, nếu đem ra so sánh với đám người kia thì quả thực chỉ như là một cái đánh rắm.
" ầm ầm ầm "
" răng rắc "
Thiên địa đột nhiên rung chuyển dữ dội, phạm vi phong ấn xung quanh toàn bộ Hoa Lư đều đột nhiên có dấu hiệu nứt vỡ.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, tròng mắt đều co rụt lại ...
" Không Gian Đổ Vỡ !!! ...!chuyện này ...!chuyện này , rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì ??? "
Nhất thời toàn bộ lộ một mảnh xôn xao, ngay cả một vài cường giả Nguyên Anh cảnh hay thậm chí lão tổ Hoá Thần cảnh cũng phải nhíu mày.
" Chuẩn bị thời thời khắc khắc phong ấn lại nói này, không thể để cho không gian vỡ vụn này lan rộng ra được " một vị lão tổ Hoá Thần đứng ra trầm giọng nói.
...
" Hạo sư huynh bây giờ chúng ta phải làm sao " Lý Mạc Sầu tiến lên cung kính nói, chỉ là trong giọng nói của gã vẫn còn có chút run rẩy.
Hiển nhiên, đối mặt với tử vong thì ai là người dám vỗ ngực nó là mình không hề sợ chết chứ.
Mặc dù biết Vũ Hạo khả năng cũng bất lực trước tuyệt cảnh này, nhưng Vũ Hạo giờ đây đối với gã nói riêng và toàn bộ đám đệ tử Hạ Du nói chung đã là một loại tín ngưỡng rồi.
Cận kề cái chết đám người chỉ còn cách đặt niềm tin và hy vọng lên người nam nhân trẻ tuổi này mà thôi.
Chứng kiến Vũ Hạo luôn là người sáng tạo ta kì tích,...!từ một tạp dịch thẳng tới bước đường ngày hôm nay, thử hỏi mới qua bao lâu cơ chứ.
" Tạm thời ta vẫn chưa tìm ra được phương án nào thích hợp cho tình cảnh hiện nay cả , nhưng bất quá mọi người đứng sát lại gần về phía ta.
Ít ra xảy ra biến cố gì thì ta có thể chiếu cố được một phần !!! " Vũ Hạo lên tiếng trấn an nói.
Trong hoàn cảnh này quả thực ngoài cho đám người này vào bên trong Bá Vương Điện tránh qua kiếp nạn này thì không phải là không thể được.
Tuy nhiên Vũ Hạo cũng thực sự không cho rằng Bá Vương Điện có thể an toàn vượt qua kiếp nạn lần này.
Bá Vương Điện tuy vô cùng tiện lợi và hữu ích nhưng nó cũng chỉ là hàng Địa cấp, thời điểm này chỉ có khả năng che giấu tung tích và chứa người.
Còn về khả năng chống chịu và phòng thủ cậu không thực sự đánh giá cao cho lắm.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một cái hạ sách, bần cùng bất đắc dĩ cậu mới sử dụng phương án này...
Phía bên Trung Du do Lữ Phụng Thiên dẫn đầu, đám người kia cung thực chẳng khá hơn bên này là bao.
Giờ phút này mọi ân ân oán oán đứng trước bờ vực tử vong thì chẳng còn gì ý nghĩa cả.
Giờ phút này Nhậm Tiêu Dao cũng ở trong đám người, giờ phút này trong mắt hắn cũng tràn ngập sợ hãi.
Từ lúc Vũ Hạo phóng ra sát ý với hắn nhiều lần cho hắn cảm giác tử vong, nhưng hắn không hề sợ.
Bởi vì trên người hắn còn lưu lại một con bài tẩy, một lá bùa hộ mệnh của bản thân gã.
Nhưng giờ đây lại là một truyện hoàn toàn khác, không gian băng liệt, ngay cả cường giả Hoá Thần vào bên trong này cũng không dám nói toàn thân trở ra.
Chứ đừng nói gì tới đám người chỉ toàn là Trúc Cơ như bọn hắn...
" Cứ đứng đây chờ chết cũng chẳng phải là cách ...!Chi bằng liều mạng tạo ra một con đường máu.
Biết đâu có thể tìm kiếm hy vọng sống " Vũ Hạo dẫn đầu đám người Hạ Du tiến lại gần tới bên cạnh Lữ Phụng Thiên nói.
" Ta cũng đang định đề nghị với ngươi về vấn đề này !!! " Lữ Phụng Thiên gật đầu tán thành nói.
" Lữ huynh, huynh có chấp nhận làm chim đầu đàn hay không ??? " Vũ Hạo nói.
" Hừ, giờ phút sinh tử chỉ còn cách nhau một sợi chỉ, thì ta còn sợ cái rắm a !!! " Lữ Phụng Thiên trừng mắt nói.
" Haha tốt ...!quả không hổ danh là Chiến Thần Vô Song cái ngạo khí này ....!ta thích !!! " Vũ Hạo cười lên ha hả nhìn Lữ Phụng Thiên nói.
" Vậy thì ta với huynh thử làm chim đầu đàn một