Bên ngoài cấm địa.
Cả đám lão già sắc mặt ngưng trọng nhìn vào không gian đang vụn vỡ một cách nhanh chóng.
Giờ phút này không một ai có thể nghĩ tới rằng đám đệ tử tiến vào bên trong có thể một mực sống sót.
Phải biết ngay cả trong hoàn cảnh này đổi lại là bọn hắn thì việc sống sót bên trong mà trở ra cũng là việc vô cùng khó khăn...
" Đáng chết , vì sao lại xảy ra chuyện này.
Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện quái quỷ gì !!! " ở trong chiến thuyền của Huyết Sát Ma Tông , Phan Cuồng hai mắt đỏ ngầu nhìn vào vùng không gian vỡ vụn này mà mắng.
Hắn chỉ có hai người con, một người thì bị chết tới nay còn chưa tìm ra được hung thủ là ai.
Vậy thì cũng thôi đi, bây giờ gã chỉ còn mỗi một mình Phan Lang ,giờ đây lại xảy ra cái cớ sự này, điều này với một người như hắn thì sao mà có thể chịu nổi được chứ.
" Đáng chết, đáng chết , đáng chết ...!!!! " Phan Cuồng gầm thét một tiếng rống giận.
Nhưng lúc này một luồng uy áp trấn thẳng xuống đỉnh đầu của gã, khiến gã quỳ rạp xuống, mặt sàn của chiến thuyền cũng theo đó mà vỡ vụn đi một mảng.
" Phốc "
Phan Cuồng nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn về phía luồng uy áp nọ .
" Tiểu tử, nếu không ngại chết sớm thì ngươi cứ việc tiếp tục kêu gào ...!!!! "
Lão già tu vi Nguyên Anh cảnh của Càn Khôn Kiếm tông trừng mắt, ánh mắt sắc lẹm như kiếm nhìn Phan Cuồng mà trầm giọng nói.
" Tiền bối tha mạng, vãn bối thất lễ rồi " bị ép tới mức quỳ rạp xuống đất, Phan Cuồng không cách nào có thể đứng dậy.
Bộ dạng vừa quỳ vừa xin tha lỗi kết hợp với gương mặt bặm trợn của gã giờ đây trông vô cùng hèn mọn.
Tuy gã có thể ngông cuồng, làm Thổ Hoàng Đế một phương ở Hạ Du nhưng trong mắt đám người kia thì quả thực hắn chẳng khác nào là một con kiến.
Tu vi chênh lệch , đám người như Phan Cuồng quả thực là vô pháp đem ra so sánh.
Phất tay thu hồi uy áp, lão già Càn Khôn Kiếm tông cùng lười để ý, đúng như Phan Cuồng suy nghĩ.
Ánh mắt lão nhìn Phan Cuồng so với nhìn con sâu con kiến là không hề khác gì nhau.
Với những loại này như Phan Cuồng lão phất tay có thể diệt sát mười người như vậy, chẳng qua nơi đây còn có lão tổ Hoá Thần ở đây.
Việc cảnh cáo còn được chứ còn việc định sinh tử của bất kì ai còn chưa đến lượt gã làm chủ .
Mọi người đều lúc này đều ôm tâm lý xấu nhất đó chính là bên trong toàn quân bị diệt, điều duy nhất bây giờ là làm sao cho cái vùng không gian vỡ vụn này không lan tràn ra xung quanh tránh làm ảnh hưởng tới người vô tội mà thôi.
" Diễm Hoàng lão nhi, hình như Diễm gia các ngươi không có người tiến vào vì sao trông bộ dạng của ngươi giống như là bị mất sổ gạo vậy ? ".
Một vị lão tổ nhìn sang thân ảnh đang lơ lửng như ẩn như hiện trong trời đất bên trên chiến thuyền của Diễm Gia mà trầm giọng nói.
Diễm Hoàng theo bản năng liếc nhìn về phía thanh âm phát ra mà trầm giọng đáp.
" Càn Khôn Lão nhi xem ra ngươi vẫn thích lo chuyện bao đồng của người khác nhỉ ? "
Lão già vừa lên tiếng tên là Càn Khôn, cái tên Càn Khôn Kiếm tông cũng là được lấy từ tên của lão.
Càn Khôn Kiếm tông có lịch sử lâu đời, không cần nói cũng biết lão già này đã sống lâu tới mức thành tinh rồi.
Còn lão già tên Diễm Hoàng là một trong hai vị lão tổ tu vi Hoá Thần toạ trấn ở Diễm Gia thời điểm hiện tại.
Qua cách gọi từ hai người có thể thấy được là hai người hẳn là đã quen biết từ rất lâu ...
" Đã hơn trăm năm rồi ta lại mới thấy mặt ngươi, ta cứ tưởng là ngươi thực sự đã đi đời rồi cơ chứ " không để ý tới lơid châm chọc của Diễm Hoàng, Càn Không trầm chậm lên tiếng.
" Lão già ngươi còn chưa đi , ta làm sao dám đi trước chứ !!! " Diễm Hoàng không mặn không nhạt đáp .
Cả hai lão đều đã tới Hoá Thần đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là có thể tiến thêm được tới cảnh giới kia.
Nhưng một bước nhỏ này lại là vài trăm năm.
Tuổi thọ của cường giả tuy nhiều nhưng cũng không phải vô hạn.
Nói chi hai lão đã sống qua hàng nghìn năm, nếu không nhanh chóng tiến thêm một bước nữa thì việc vẫn lạc do cạn kiệt thọ nguyên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lúc này đây Diễm Hoàng nào còn có tâm tư để tâm tới đối phương, trong lòng lão đang giống như là có hàng vô số ngọn lửa đốt trong lòng vậy.
Lần này được phía trên giao trọng trách, lão mà để xảy ra bất kì sai sót nào thì đừng mong lão và Diễm gia được yên ổn...
Nhìn hoàn cảnh trước mắt trong lòng lão cũng chỉ thầm cầu khấn bên trong lòng mà thôi .
" Tiểu tổ tông của ta ơi mong cô đừng xảy ra việc gì đó !!! "
...
Giờ phút này bên trong Cấm Địa, tại vị trí trung tâm.
Cốt Nhân Thủ Lĩnh đã sớm hoá thành tro bụi , trước khi chết hắn vận dụng toàn bộ linh lực cưỡng ép tấn giai làm phát động cấm chế cùng tự bạo, khiến không gian nơi đây triệt để vỡ nát với ý đồ muốn đồng quy vô tận với đám người.
Và đương nhiên cách này của gã đã vô cùng hiệu quả, giờ chỉ còn lại một thanh trường kiếm màu vàng cam đang lơ lửng ở phía trung tâm ...
" Phốc "
Không gian nghiền ép nhanh chóng bành trướng trên phạm vi toàn bộ cấm địa.
Lữ Phụng Thiên cùng Vũ Hạo lần lượt bị ép đến mức không thở nổi, trực tiếp phun ra một búng máu bay ngược lại về phía sau.
" Hạo Sư Huynh, huynh không sao chứ !!! " vô số người tiến lên đỡ lấy Vũ Hạo, ân cần hỏi thăm.
Nhìn thấy hai người có thực lực mạnh nhất liên tục thổ huyết, tâm tình đám người giờ đây đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bộ dáng hừng hực chiến ý ban đầu giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ ...
" Ta không muốn chết !!! " một vài nữ đệ tử không chịu nổi mà khóc oà lên .
" Ta cũng không muốn chết, ta còn có mẹ già, có con nhỏ ở nhà " không ít người lúc này cũng khuỵ gối xuống mà khóc rống lên.
Giờ phút này mặc kệ mặt mũi, mặc kệ mọi khi hống hách ngang ngược tới đâu, thì giờ phút này đứng trước tử vong là việc không đáng nhắc tới...
" Aaaa ...!ta không muốn chết " ánh mắt Nhậm Tiêu Dao lộ vẻ điên cuồng.
Âm Dương Xích cùng Âm Dương Kiếm liên tục tế xuất đánh vô số chưởng lực mạnh mẽ vào vùng không gian đang ầm ầm đổ vỡ cách đám người ngày càng gần .
" Phốc "
Nhậm Tiêu Dao liên tục ho ra vài búng máu, thực lực khi trước vốn bị suy yếu đến cực điểm.
Giờ đây thậm chí gã còn không thể trụ nổi mười hơi thể đã trực tiếp bị đánh bay.
So với bộ dáng thong dong lúc đầu khi bước vào giờ đây hoàn toàn không còn xót lại điều gì.
" Lôi Thần Biến _ Chấp Chưởng Thiên Không "
Ổn định lại trạng thái Vũ Hạo không chút chần trừ triển khai trạng thái Lôi Thần của mình.
Thời gian cấp bách, giờ không phải là lúc được nghỉ ngơi...
Lôi Thiên Dực dang rộng đôi cánh, ngũ sắc lôi kiếp ầm ầm bùng nổ , người khác có thể giờ phút này lâm vào tuyệt cảnh, có thể thuận theo số mệnh mà bỏ cuộc.
Nhưng cậu lại không tin vào số