Đang suy nghĩ miên man thì Lăng Trị thấy Lãnh Thanh đã bước ra đi về thì anh cũng lẽo đẽo đi theo sau.
Anh sợ cậu kích động nên không dám đi gần quá, chỉ dám cách cậu khoảng 10 bước chân.
...
Mà bên đây, Tư Thuần đã bắt đầu sốt ruột.
Mặc dù bây giờ chỉ mới 4h20 nhưng Tiểu Bảo lạ giường sẽ không ngủ được lâu, cô sợ nó sẽ phát hiện, sợ thấy nước mắt của con trai mà không kìm lòng được.
Đang lúc cô định bảo người đi gọi bọn họ về thì liền thấy hai thân ảnh một trước một sau ở phía xa.
Lúc này cô mới thả lỏng tinh thần xuống.
Đợi tất cả lên chuyên cơ rồi cô lại nhìn về hướng căn nhà nhỏ nơi Tiểu Bảo đang ở, cười chua chát rồi quay lại cùng Hàn Mặc Ngôn bước lên.
Lãnh Thanh khởi động, gạc cần điều khiển lái chuyên cơ bay lên, nhưng bay lên chưa được bao lâu thì phía dưới mặt đất liền có tiếng hét lớn.
- Mẹ ơi...!mẹ...!Mẹ không được bỏ rơi Tiểu Bảo...!mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao? Mẹ không cần chú hai, không cần ông ngoại nữa sao? - Tiểu Bảo vừa nghe tiếng động cơ liền giật mình thức dậy, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy bất ổn liền chạy ra ngoài thì thấy chuyên cơ vừa bay lên, mà mẹ của cậu nhóc đang đứng ở phía cửa nhìn xuống.
Nhìn con trai nước mắt lả chả mà tim cô thắt lại "Xin lỗi, mẹ nhất định nhất định sẽ quay trở lại đón con".
Cô mím chặt môi, ánh mắt đau thương nhìn xuống, bỗng lúc này có một bàn tay to lớn vòng qua eo ôm lấy cô vào lòng.
- Rồi chúng ta sẽ quay về đón bọn họ mau thôi, đừng buồn...!- Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô khẽ an ủi.
Cô không nói gì chỉ nhìn thân ảnh nho nhỏ dần dần khuất ở phía dưới.
Một lúc sau, khi chuyên cơ đã gần bay đến cửa biển chết thì Tư Thuần liền lên tiếng.
- Tách chuyên có số 1, bỏ đi.
Lãnh Thanh liền làm theo lời của cô, tách chuyên cơ số 1 thả xuống biển chỉ nghe một tiếng "Tùm..." lớn, bọt biển bay tứ tung.
Đứng ở chỗ Tiểu Bảo cũng có thể thấy rõ những việc đó, đôi mắt nhóc con dần tan rã, khóc lớn hơn nữa.
Dù có ngông cuồng, mạnh mẽ đến mấy thì Tiểu Bảo vẫn là một cậu nhóc yêu mẹ.
- Lãnh Thanh để Lăng Trị phụ giúp anh một tay đi.
- Tư Thuần lên tiếng.
- Không cần.
- Vừa nghe thấy tên của Lăng Trị, Lãnh Thanh liền cứ theo bản năng mà từ chối.
- Lãnh Thanh, bây giờ không phải lúc bướng đâu.
- Cô nhíu mày lên giọng.
Lúc này, Lãnh Thanh mới nhận thức được chuyện gì thì liền im lặng xem như đồng ý.
Hàn Mặc Ngôn liếc Lăng Trị hất cằm về chỗ ngồi kế bên Lãnh Thanh, nhưng Lăng Trị lại đứng im không nhúc nhích.
Anh đã từng nói sẽ không lại gần Thanh Thanh nữa nhưng tình huống bây giờ thật khó xử.
- Lãnh Thanh...!- Tư Thuần nhíu mày.
- Lại đây đi.
- Lãnh Thanh chỉ biết hít sâu thỏa hiệp.
Lúc