Thấy mọi người đã đông đủ, cô liền vỗ khẽ lên vai anh.
Sau đó liền quay sang nói.
- Chúng ta xuất phát thôi.
Mọi người cùng gật đầu, từng người bước lên chuyên cơ.
Nhưng đúng vào lúc này, Tư Thuần lại phát hiện không thấy Tuyết Lãnh Thanh cùng Lăng Trị đâu thì khẽ nhíu mày.
Mà Hàn Mặc Ngôn hình như cũng phát giác ra điều đó, nên khẽ đi lại phía cô nói.
- Hôm qua lúc em đi nói chuyện với Nhật Lam, anh đã bảo hai người bọn họ cùng viết một lá thư để lại cho Tiểu Bảo cùng ba và anh hai.
- Hàn Mặc Ngôn gọi "ba và anh hai" mà không cảm thấy ngượng miệng.
Mà dường như cô cũng không phát giác ra điều đó, cô chỉ lo lắng nếu họ không trở về sớm thì rất có thể Tiểu Bảo sẽ thức dậy và phát hiện.
...
Mà hai cái người kia thì vừa mới viết xong lá thư để lại trên bàn.
Tối hôm qua, khi Hàn Mặc Ngôn ra lệnh cho bọn họ đi viết lá thư, Lăng Trị liền biết anh muốn tạo cơ hội cho mình và Lãnh Thanh ở chung.
Anh rất vui mừng mà nhận lấy nhiệm vụ này rồi kéo Lãnh Thanh đi.
Từ cái hôm trên chuyên cơ, tới nay Lãnh Thanh dường như luôn tránh mặt anh mà không muốn nói chuyện.
Anh thật rất khổ sở mà.
- Thanh Thanh, cậu vẫn còn hận tôi sao? - Lăng Trị ngồi đối diện Lãnh Thanh đang cam chịu viết thư.
Lãnh Thanh thoáng dừng bút lại nhưng sau đó cũng không nói gì mà viết tiếp.
- Thanh Thanh, nhìn tôi.
- Thấy cậu Lãnh Thanh không nhìn mình Lăng Trị liền lấy tay nắm lấy bàn tay đang hí hoáy viết.
- Rốt cuộc anh muốn gì đây Lăng Trị? - Lúc này Lãnh Thanh mới ngước khuôn mặt sa sầm lên nhìn Lăng Trị.
- Anh chỉ muốn giải thích với em một số chuyện.
Năm đó, Tuyết Phương bị như vậy không phải...
- Anh im đi.
Anh không có quyền nhắc đến tên của cô ấy.
- Lãnh Thanh kích động khi Lăng Trị nhắc đến tên Tuyết Phương.
- Thanh Thanh à...
- Anh câm miệng và cút đi, tôi...!không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
- Lãnh Thanh gần như là hét vào mặt Lăng Trị.
Sau câu nói đó của Lãnh Thanh, căn phòng liền rơi vào trầm mặc, phải mất một lúc lâu Lăng Trị mới đứng lên.
- Làm phiền em rồi, sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, anh ra bên ngoài đợi em.
- Giọng nói của Lăng Trị dù rất bình tĩnh nhưng lại pha chút đau thương.
Lăng Trị đi rồi nơi đây chỉ còn Lãnh Thanh, câu ôm đầu khóc sướt mướt.
Phải, mọi người đều biết họ thích chung một người nhưng mà không phải cậu cũng Lăng Trị thích Tuyết Phương mà là Tuyết Phương cùng Lăng Trị thích cậu.
Mà cậu thì chỉ thích Tuyết Phương.
Năm đó, lúc mà ba người còn ở chung với nhau đồng cam cộng khổ, cậu đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với Tuyết Phương và cô cũng thế, nhưng lúc đó cậu lại không phát giác ra rằng Lăng Trị cũng có tình cảm đặc biệt với mình.
Thật lâu sau đó, cậu mới phát hiện được sự bất thường của Lăng Trị nhưng cậu vẫn muốn giữ mãi mối quan hệ ba người như thế nên cứ giả vờ không biết.
Ba người cứ thế sống chung với nhau một khoảng thời gian dài.
Mọi việc cứ ngỡ sẽ được yên bình như thế mãi mãi thì, vào một ngày mưa giông cậu vừa từ bên ngoài về liền thấy cảnh kinh hoàng trong ngôi nhà của ba người bọn họ khiến cho cậu cứ ám ảnh mãi.
Tuyết Phương nằm co ro dưới đất, máu chảy lênh láng từ