Đến tận buổi tối bé Gia An mới tỉnh lại.
Lúc này Trầm Thiên Phong cũng có mặt trong phòng bệnh, anh mang bữa tối vào cho Lý Giai Kỳ.
Từ lúc vào trong phòng bệnh, cô cứ ngồi mãi bên cạnh giường nhìn con gái, không tức giận quát mắng cũng không còn khóc nữa chỉ yên lặng ngồi đó.
Y tá vừa mang bữa tối đến, ít nhiều em cũng ăn một chút.
Bữa trưa em đã không ăn gì rồi.
Đáp lại Trầm Thiên Phong chỉ có sự im lặng và tiếng máy báo nhịp tim đều đặn vang lên.
Lý Giai Kỳ không trả lời cũng không có phản ứng gì, cô thậm chí còn không nhúc nhích cơ thể.
Đột nhiên lúc này, hai hàng mày của bé Gia An nhíu lại, đôi tay vốn đang để bên cạnh người chợt giơ lên quờ quạng trên không trung.
Tiếp sau đó là đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra, cô bé hét lên.
Mẹ ơi!
Lý Giai Kỳ phản ứng lại rất nhanh, cô đứng lên ôm lấy con gái, tỉ mỉ không động vào vết thương trên người cô bé.
Mẹ ở đây! Mẹ ở đây! An An không cần sợ, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh An An.
Mẹ ơi! Đau quá! Cô bé vòng đôi tay đầy vết bầm tím ôm lấy mẹ, cô bé hơi dụi đầu vào ngực mẹ nhưng vô tình động đến vết thương làm cô bé đau đến ch ảy nước mắt.
An An đừng động, con đang bị thương, cẩn thận đụng tới vết thương.
Trầm Thiên Phong thấy con gái tỉnh lại thì rất vui mừng, anh cũng muốn tới ôm cô bé nhưng lại sợ tay chân vụng về là đau con gái nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
An An nghe lời mẹ.
Dù rất đau nhưng cô bé vẫn nhớ đến phải nghe lời mẹ.
Lý Giai Kỳ đau lòng ôm con gái, cô phải cố gắng kiềm chế để không khóc trước mặt con gái.
An An có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Trầm Thiên Phong ở bên cạnh lên tiếng.
Mẹ ơi! Con đói! Bé Gia An chui ra khỏi lòng mẹ, trực tiếp quên đi ba mà làm nũng với mẹ.
Lý Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt Gia An nằm xuống giường, trước khi cho cô bé ăn thì phải đợi bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa.
Sau khi nhận được xác nhận của bác sĩ rằng cô bé không sao thì tảng đá đè nặng trong lòng Lý Giai Kỳ mới được bỏ xuống.
Bởi vì bé Gia An bị va đập nhiều nên bác sĩ khuyến khích ăn đồ ăn mềm, dễ tiêu hoá nên Lý Giai Kỳ cho bé ăn cháo.
Ăn xong hơn nửa bát cháo, bé Gia An không muốn ăn nữa nên thôi.
Trầm Thiên Phong ở một bên dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt và tay cho con gái.
Trước sau hai người đều không nói với nhau lời nào, có mấy lần Trầm Thiên Phong muốn bắt chuyện với Lý Giai Kỳ nhưng cô đều trực tiếp quay đi.
Bé Gia An dường như cũng nhạy cảm nhận ra không khí khác thường giữa ba mẹ.
Mẹ ơi! Gia An khẽ giật giật gấu áo của mẹ.
Con cần gì sao? Lý Giai Kỳ ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay con gái.
Không phải do con nghịch ngợm đâu ạ.
Mẹ đừng giận ba nhé!
Mẹ biết không phải An An nghịch ngợm, mẹ không trách An An.
Lý Giai Kỳ tránh nặng tìm nhẹ trả lời uyển chuyển cho bé con nhưng không nhắc đến Trầm Thiên Phong.
An An là bé ngoan, đây chỉ là một tai nạn thôi.
Con không sao là tốt rồi, ba mẹ không trách con.
Trầm Thiên Phong cũng lên tiếng an ủi con gái.
Lúc đó ba đi nghe điện thoại, con nhớ đến gấu Teddy mẹ mới mua cho con còn ở trong phòng nên đã tự mình đi về phòng lấy mà không nói cho dì Thủy Nhu.
Lúc con đi xuống cầu thang thì cảm thấy bị ai đó xô mạnh vào con thế là con cứ lăn lăn xuống.
Lúc đó con thấy rất đau, sau đó con ngủ mất nhưng trước lúc ngủ thì con nhìn thấy một đôi giày màu vàng lấp lánh đứng ở phía trên cầu thang.
Cả Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ đều kinh hãi, hai người đều kho ngờ rằng bé Gia An không phải tự mình ngã mà là bị người khác đẩy ngã xuống.
Đôi giày con nhìn thấy là của người lớn hay là của trẻ con.
Lý Giai Kỳ gấp gáp hỏi, cô hy vọng suy đoán của mình là sai.
Bé Gia An ngẫm nghĩ một lúc: Là giày của người lớn, chính là loại giày mẹ thường mang đi làm ấy ạ.
Đôi mắt đen của Trầm Thiên Phong hơi híp lại, bàn tay để bên người nắm chặt thành quyền.
Anh không biểu hiện quá rõ ra ngoài nhưng trái lại anh càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ anh đã biết đó là ai.
Trầm Thiên Phong vừa mới trấn định lại bản thân mình, anh vừa thả lỏng bàn tay thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lý Giai Kỳ đang nhìn mình.
An An ngoan, con mau nghỉ ngơi cho tốt.
Có lẽ là lúc đó con bị trượt chân ngã mà thôi, mọi người đều rất yêu quý An An, ai có thể đẩy con được chứ.
Còn về đôi giày có khi nào là An An nhớ nhầm không, có thể là con đã nhớ đến đôi giày của mẹ rồi.
Lý Giai Kỳ không muốn bé con phải sợ hãi cho nên chọn cách che giấu sự thật với cô bé.
Nhưng An An nhớ là mẹ không có giày lấp lánh màu vàng.
Dù nghe mẹ nói rất là có lý nhưng bé Gia An vẫn còn nhớ là mẹ chỉ có giày màu đen và trắng kem.
Ồ! Vậy là An An không nhớ rõ rồi, mẹ đã mua một đôi giày màu vàng lấp lánh để tham gia tiệc sinh nhật của các con.
Trầm Thiên Phong biết đôi giày mà Lý Giai Kỳ mang trong tiệc sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ là đôi màu bạc nhưng cô lại đang nói dối với con gái.
Ồ, vậy mà con lại quên mất.
Cô bé Gia An đã bị những lời của mẹ thuyết phục, giờ thì cô bé đã tin tưởng là mẹ của mình có một đôi giày màu vàng lấp lánh, hơn nữa còn là do mình không cẩn thận nên mới bị ngã.
Bác sĩ nói con bị thương ở đầu nên có thể đã quên mất chuyện đó.
Trầm Thiên Phong cũng phụ hoạ theo để bé Gia An càng thêm tin tưởng vào lời mẹ nói.
Bây giờ mẹ cảm thấy có chút đói bụng nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó.
An An ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lát nữa mẹ sẽ quay lại.
Lý Giai Kỳ hôn vào trán con gái một cái sau đó vẫy tay tạm biệt với con gái rồi rời đi.
Trầm Thiên Phong vẫn