Đàm Minh Viễn vừa mới kết thúc một cuộc họp xong đang ngồi uống trà thì nhận được điện thoại của Trầm Thiên Phong kêu anh đến khách sạn Thu Nguyệt giúp đỡ Lý Giai Kỳ một chút.
Ngô Việt Bân hôm nay cố tình chạy từ bệnh viện Hải Thiên đến tập đoàn Hải Thiên để cọ cơm của Đàm Minh Viễn ai ngờ anh lại phải ra ngoài nên quyết định mặt dày bám theo anh ta.
Hai người cùng nhau đến khách sạn Thu Nguyệt để giúp đỡ cho Lý Giai Kỳ.
Xin lỗi tiên sinh! Thông tin khách hàng phải được bảo mật.
Một lễ tân lễ độ trả lời sau khi Đàm Minh Viễn hỏi về căn phòng mà Lý Giai Kỳ đang ở.
Đầu mày của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân nhăn lại, nếu không phải là không liên lạc được với Lý Giai Kỳ thì hai người cũng sẽ không mất thời gian ở đây hỏi lễ tân.
Dù biết là Lý Giai Kỳ đang bận nhưng không đến nỗi cả điện thoại cũng không có thời gian nghe.
Tiếp tục gọi điện thoại cho Trầm Thiên Phong rồi lại gọi cho Lý Giai Kỳ nhưng đều không thấy người bắt máy.
Thầm nghĩ có chuyện không ổn, Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân bắt đầu thấy lo lắng.
Cho hỏi hôm nay có đoàn khách ngoại quốc nào nghỉ tại khách sạn hay không? Ngô Việt Bân xông lên trước, gấp gáp hỏi lễ tân.
Xin lỗi! Chúng tôi không thể trả lời.
Gọi giám đốc của mấy người ra đây, nếu ông ta còn muốn kinh doanh thì mau lăn ra đây cho tôi.
Ngô Việt Bân đập mạnh vào bàn của lễ tân khiến mấy người họ sợ chết khiếp, một người trong số họ run rẩy nhấc máy gọi cho giám đốc.
Vài phút sau, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập vội vàng chạy ra.
Không hổ là người làm ăn, vừa nhìn thấy Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân mặt mũi đang tức giận thì cũng hiểu được đại khái, ông ta bước vội đến trước mặt hai người.
Xin hỏi hai vị tiên sinh có yêu cầu gì ạ?
Ngô Việt Bân nheo mắt đánh giá người đàn ông vừa đên: Ông là giám đốc?
Đúng vậy.
Khách sạn của ông muốn phá sản?
Vị giám đốc kia nghe Ngô Việt Bân nói thì ban đầu là sửng sốt sau đó chính là nhếch mép cười: Vị tiên sinh này có phải là tự tin quá rồi không?
Hiển nhiên là ông ta cho rằng Ngô Việt Bân đang khoác lác.
Tìm thấy người bây giờ mới là điều quan trọng nhất, Đàm Minh Viễn bước đến trước mặt ông ta, đôi mắt sắc bén nhìn ông ta, mở miệng lạnh lùng.
Nếu như ông không có thành ý như vậy thì tôi đảm bảo tối nay sẽ ngập tràn thông tin khách sạn Thu Nguyệt phá sản.
Đàm Minh Viễn tôi nói được làm được.
Giám đốc khách sạn vẫn còn đang dương dương đắc ý không thèm để lời nói của Đàm Minh Viễn vào tai nhưng vừa nghe thấy tên của anh thì biến sắc.
Phàm là những người biết đến tập đoàn Hải Thiên có ai mà không biết bên cạnh chủ tịch tập đoàn là một vị trợ thủ đắc lực tên Đàm Minh Viễn chứ.
Tập đoàn Hải Thiên ông ta không chọc vào nổi chưa kể vị đứng đầu kia nổi tiếng là ra tay nhanh và tàn độc.
Thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy Thái sơn, hai vị cần gì ạ? Giám đốc khách sạn đổi ngay thái độ, khúm núm lo sợ.
Tôi muốn biết phòng tiếp khách ở đâu và người thuê là ai? Có phải đoàn khách nước ngoài hay không?
Vâng vâng! Giám đốc gật đầu như gà mổ thíc rồi quay sang hung dữ quát lễ tân: Còn không mau tra.
Thưa giám đốc, phòng tiếp khách được thuê bởi người nước ngoài chỉ có phòng ở tầng hai mươi lăm thôi ạ.
Lễ tân bị vẻ mặt của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân cùng với thái độ của giám đốc doạ sợ, run run trả lời.
Dẫn đường!
Đàm Minh Viễn ra lệnh cho giám đốc, hai người chuẩn bị đi theo ông ta thì Trầm Thiên Phong cũng đến nơi.
Không nói nhiều, cả mấy người cùng nhau vội vàng đi lên phòng tiếp khách ở tầng hai mươi lăm.
Mỗi một giây trôi qua mọi người lại càng thêm lo lắng, không khí trong thang máy trầm mặc đến mức giám đốc khách sạn sợ đến đứng không vững.
Có sự dẫn đường và giúp đỡ của giám đốc, cửa phòng tiếp khách được mở ngay ra.
Bên trong là một quang cảnh vô cùng hỗn loạn, mảnh vỡ lọ hoa rơi khắp sàn nhà, trên sàn ngổn ngang những bàn ghế và đồ trang trí trong phòng.
Khiến mọi người căng thẳng hơn cả là trên sàn nhà còn có vết máu.
Bước vội vào trong, sộc vào mũi mọi người là một mùi khá thơm nhưng không có ai có tâm trạng đi tìm hiểu mùi hương đó là gì.
Ở phía trong, gần cửa sổ sát đất là bốn gã ngoại quốc bị trói với nhau bằng rèm cửa và khăn trải bàn.
Tay tên nọ bị trói với chân của tên kia khiến chúng không thể nhúc nhích và tên nào cũng bầm dập hết mặt mũi nhưng tuyệt nhiên không thấy tên nào có vết thương chảy máu.
Giám đốc khách sạn nhìn thấy cảnh tượng bốn người đàn ông bị trói lại với nhau bị doạ đến mức nhũn cả chân.
Chuyện....chuyện này....là sao?
Không có ai rảnh để trả lời cho ông ta, bốn người gồm Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương chia nhau tìm khắp căn phòng mà vẫn không thấy bóng dáng của Lý Giai Kỳ.
Nói! Người đâu? Trầm Thiên Phong túm lấy cổ áo của giám đốc, đôi mắt rét lạnh nhìn ông ta, khuôn mặt lại càng là lạnh đến cực điểm.
Tôi....tôi không biết.
Phòng này không có nhà vệ sinh sao? Đàm Minh Viễn hỏi.
Có....có! Nó ở phía sau bức tường.
Còn không mau mở.
Cổ áo được nới lỏng, giám đốc khách sạn thoát khỏi được bàn tay của Trầm Thiên Phong, ông ta phải dùng cả tay cả chân mới đi đến được chỗ bức tường chắn sau đó ấn nút một cái.
Bức tường dần dần dịch chuyển sang bên để hở ra một lối đi.
Trầm Thiên Phong thô bạo hất văng giám đốc ra khiến ông ta ngã chổng vó xuống sang, đau mà không dám kêu.
Chạy vào bên trong lối đi khoảng sáu bảy mét thì thấy một cánh cửa, vặn tay nắm cửa nhưng không thể nào mở được cửa ra dường như có thứ gì chặn ở bên trong.
Bây giờ trong lòng anh rất là lo lắng cho Lý Giai Kỳ nên bất chấp tất cả dùng sức đạp liên tục vào cánh cửa.
Trầm Thiên Phong giống như một con sư tử phát điên liên tục đạp mạnh vào cánh cửa cho đến khi cánh cửa không chịu nổi mà nứt ra rồi vỡ làm ba mảnh.
Giám đốc khách sạn nhìn thấy thì há hốc mồm vì sợ hãi, phải biết rằng cửa của khách sạn đều là dùng gỗ óc chó mà làm vậy mà anh chỉ dùng