Toàn thân đều truyền đến cảm giác đau nhức, đầu óc vẫn còn choáng váng và đau nhức nhưng âm thanh lạch cạch khiến Lý Giai Kỳ không thể nào ngủ tiếp.
Chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực, Lý Giai Kỳ chỉ có thể dùng tay chống để nghiêng người lên.
Trước mắt là cảnh tượng mờ ảo, đôi mắt không thể nhìn rõ được người đang đứng ở phía trước, Lý Giai Kỳ lắc đầu mấy lần cũng không khá hơn được.
Những cảnh tượng trước khi mất tỉnh táo như từng cảnh phim tràn vào trong đầu của Lý Giai Kỳ.
Cùng với cảm giác đau nhức khắp người và phía dưới nhói đau, tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều.
Vậy là lúc không tỉnh táo, cô đã xảy ra quan hệ nam nữ nhưng người cùng với cô là ai thì cô lại hoàn toàn không biết.
Hoảng sợ và tự trách chính là hai điều mà Lý Giai Kỳ thấy lúc này, cô sợ hãi vì bản thân đã phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà cô không biết, tự trách vì bản thân thiếu đề phòng để xảy ra chuyện này.
Ngoài ra Lý Giai Kỳ còn cảm thấy có lỗi và áy náy với Trầm Thiên Phong.
Cô dùng sức muốn nâng người dậy để nhìn cho rõ người đàn ông kia là ai nhưng hữu tâm vô lực, cơ thể chưa được nâng lên đã ngã phịch xuống giường.
Trầm Thiên Phong trúng thuốc ít hơn nên cũng tỉnh táo sớm hơn Lý Giai Kỳ thế nhưng cô vẫn còn chịu tác dụng của thuốc nên anh chỉ có thể tiếp tục làm thuốc giải cho cô.
Cần mẫn lai động suốt một khoảng thời gian dài liên tục khiến anh cũng thấm mệt và ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, nhớ đến lời hứa của mình trước kia và những lời mà Lý Giai Kỳ nói lúc ở suối nước nóng, anh nhất thời không biết phải đối diện với cô thế nào cho nên đã dậy trước muốn thỉnh giáo Đàm Minh Viễn một chút.
Bởi vì quay lưng lại với chiếc giường nên Trầm Thiên Phong đang mặc quần áo không phát hiện ra Lý Giai Kỳ đã tỉnh lại.
Cho đến khi nghe thấy kêu của cô, anh mới giật mình quay lại thì thấy cô đã tỉnh lại còn vì muốn ngồi dậy mà suýt ngã xuống đất.
Nhanh tay đỡ được Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong cũng không biết tiếp theo phải nói và làm gì nên bảo trì trầm mặc ôm cô.
Lý Giai Kỳ may mắn không bị ngã và được người nọ ôm vào lòng, cảm giác rất quen thuộc nhưng tầm mắt của cô vẫn rất mơ hồ, không thể nhìn rõ người nọ.
Ăn được rồi, kéo quần lên tính bỏ chạy lần nữa sao? Lý Giai Kỳ thều thào nói đủ cho hai người nghe thấy.
Trầm Thiên Phong vừa nghe cô nói thì cả người cứng đờ, anh không ngờ hành động của mình lại khiến cô cảm thấy anh là loại đàn ông vô trách nhiệm.
Tôi không có bỏ chạy, tôi chỉ là không biết đối mặt với em ra sao mà thôi.
Vừa nãy còn không chắc chắn, hiện giờ nghe thấy được giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lý Giai Kỳ cảm thấy khó chịu trong lòng đã được bỏ xuống.
Là anh! Thật tốt! Vẫn là giọng nói yếu ớt nhưng cô lại mỉm cười rất tươi sau đó cơ thể yếu ớt không thể chống cự nổi nữa.
Trước mắt dần trở lên tối om sau đó Lý Giai Kỳ không còn biết gì nữa.
Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em sao vậy? Đừng doạ tôi sợ.
Mặc cho Trầm Thiên Phong liên tục gọi nhưng Lý Giai Kỳ không có dấu hiệu tỉnh laại ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi máu.
Lật tấm chăn lên, phía dưới của cô thật sự đang chảy máu, anh nhớ rõ hôm nay không phải kỳ sin.h lý của cô nên tuyệt đối máu này không phải là kinh nguyệt.
Nói cách khác, cô đang bị chảy máu bất thường.
Nhìn cơ thể chi chít những vết thương và dấu hôn xanh tím của cô, Trầm Thiên Phong hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh cuống cuồng mặc quần áo vào cho Lý Giai Kỳ sau đó bế cô đạp cửa xông ra ngoài.
Chờ ở bên ngoài có Ngô Việt Bân và Tiểu Dương, hai người đã cắm cọc chờ ở đây hơn một ngày trời cuối cùng cũng thấy cửa phòng mở ra thế nhưng không có khuôn mặt thoả mãn của lão đại nhà mình mà thay vào đó là khuôn mặt ngập tràn lo lắng và sợ hãi.
Lý Giai Kỳ lúc vào phòng là được bế vào, hiện tại đi ra cũng là được bế ra khiến hai người không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào thuốc vẫn chưa được giải hết.
Lão đại! Xảy ra chuyện gì sao? Ngô Việt Bân tiến lên trước hỏi han.
Cô ấy vừa rồi có tỉnh lại sau đó lại ngất đi, phía dưới cũng chảy máu.
Dùng đôi ba câu nói về tình trạng của cô, Trầm Thiên Phong gấp gáp bế cô đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lý Giai Kỳ, Ngô Việt Bân cũng không dám trì hoãn.
Mau đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.
Gần khách sạn Thu Nguyệt nhất chỉ có bệnh viện nhân dân Đế đô, nếu như đến bệnh viện Hải Thiên thì phải mất gần một giờ đồng hồ.
Chỉ mất khoảng mười phút ngồi xe, Lý Giai Kỳ được đưa đến bệnh viện nhân dân Đế đô.
Bởi vì đây là bệnh viện công lập cho nên dịch vụ tư nhân sẽ không bằng bệnh viện Hải Thiên nhưng kỹ thuật y tế thì không phải nghi ngờ.
Lý Giai Kỳ ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Ngồi chờ ở bên ngoài chỉ có một mình Trầm Thiên Phong bởi vì Tiểu Dương đã đi làm thủ tục nhập viện cho Lý Giai Kỳ còn Ngô Việt Bân sau khi đưa Lý Giai Kỳ vào bệnh viện thì lập tức quay về bệnh viện Hải Thiên, anh phải trở về sắp xếp bác sĩ tốt nhất và phòng bệnh để ngay sau khi cấp cứu hoàn thành sẽ chuyển Lý Giai Kỳ đến.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Trầm Thiên Phong rất là lo lắng, cái cảm giác phải ngồi chờ từng giây từng phút khiến anh thấy rất là khó chịu.
Khoảng hai mươi phút sau, lúc anh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào cửa phòng cấp cứu thì bỗng nhiên có ba viên cảnh sát xuất hiện.
Chào anh! Chúng tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Đế đô.
Một bị cảnh sát đi trước giơ ra thẻ ngành và chào hỏi với Trầm Thiên Phong.
Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao cảnh sát lại tìm mình nhưng Trầm Thiên Phong vẫn giữ phép lịch sự chào hỏi lại.
Chào các đồng chí cảnh sát.
Chúng tôi nhận được thông báo từ phía bệnh viện rằng bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu Lý Giai Kỳ có dấu hiệu bị xâm hại tình d.ục.
Anh là người đưa cô ấy đến