Thăm thú một hồi, Lý Giai Kỳ bị hoa mắt trước cách trang hoàng cho bữa tiệc đồng thời cũng cảm thấy hơi mệt nên vêff để phòng nghỉ ngơi chờ đến tiệc tối.
Trầm Thiên Phong thì vốn dĩ không thích xuất đầu lộ diện nên tất nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Bữa tiệc diễn ra vào lúc bảy giờ tối nên Lý Giai Kỳ cất công chuẩn bị tỉ mỉ một phen, gần bảy giờ đã trang điểm, thay đồ xong xuôi.
Ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng trong gương, Lý Giai Kỳ thậm chí không tin nổi đó là mình.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh liên tục khen ngợi khiến Lý Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa có chút vui thích, có ai không thích được khen ngợi cơ chứ.
Nếu là bình thường khi phải tham gia những bữa tiệc như thế này thì Trầm Thiên Phong cũng không quá chú trọng vào trang phục nhưng hôm nay Lý Giai Kỳ đã sửa soạn cả mấy giờ đồng hồ để có ngoại hình đẹp nhất nên anh cũng rất phối hợp mặc vào người bộ lễ phục trang trọng.
Bình thường Trầm Thiên Phong đã đẹp đến mức khiến người ta ghen tị hiện tại lại tỉ mỉ ăn mặc càng tăng thêm vẻ đẹp trai cuốn hút, Lý Giai Kỳ cũng không ngoại lệ chốc chốc lại nhìn anh một cái cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Nhìn gì vậy? Nãy giờ em cứ nhìn tôi suốt.
Trầm Thiên Phong ôm eo Lý Giai Kỳ đi xuống sảnh tiệc, vừa đi anh vừa ghé vào tai cô nói nhỏ.
Đẹp trai như vậy đương nhiên phải nhìn nhiều rồi.
Lý Giai Kỳ không hề keo kiệt lời khen cho anh huống hồ cô cũng không nói quá.
Bị bộ dạng xinh đẹp của Lý Giai Kỳ làm cho tim anh ngứa ngáy lại nghe thêm lời khen ngợi không hề che giấu của cô.
Trầm Thiên Phong sảng khoái cười lớn.
Dừng! Không được cười.
Đột nhiên bị Lý Giai Kỳ ngăn cản, Trầm Thiên Phong nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn cô muôn biết lý do.
Tại sao?
Lý Giai Kỳ nhún nhún vai, đôi mắt hạnh linh động nhìn anh: Vừa nãy trang điểm, em không có dùng kem chống nắng.
Mất mấy giây mới hiểu được lời của cô, lần này Trầm Thiên Phong cười càng là sảng khoái hơn.
Bộ dạng xinh đẹp đáng yêu lại có chút tinh ngịch của cô làm anh yêu chết mất, đôi môi không báo trước phủ xuống môi cô mạnh mẽ chiếm đoạt.
Chỉ biết rằng lúc hai người bước vào trong sảnh tiệc, mọi người ai cũng thấy được Trầm Thiên Phong một thân lễ phục sang trọng, khác hẳn bộ mặt lạnh băng thường thấy, vậy mà họ thấy được khoé miệng của Hoàng thân Hamad còn vương ý cười, khuôn mặt tuy rằng không thể nói là tràn ngập tươi cười nhưng cũng là nhu hoà hơn mấy phần.
Thế nhưng sự chú ý dường như lại đặt hết lên người cô gái đi bên cạnh anh.
Một thân lễ phục xinh đẹp, tuy rằng không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng là người khiến người khác không thể xem thường đặc biệt là đôi môi hơi sưng của cô khiến người khác phải suy nghĩ thêm mấy điều.
Sảnh tiệc rộng lớn, quan khách lại càng là đông như kiến.
Người đến dự tiệc không phú thì quý, có chính trị gia cũng có người làm ăn, có người nổi tiếng cũng có cả những ông trùm hắc đạo ngay cả nguyên thủ vài nước cũng có mặt.
Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ được sắp xếp ngồi tại một bàn tiệc gần sân khấu nhất.
Trên bàn còn có mười người nữa nhưng Lý Giai Kỳ không biết họ vậy mà vừa thấy hai người đến, họ cùng nhau đứng lên chào hỏi.
Có người thân thiện khách sáo lại có người cung kính rồi có người giống như bạn bè tốt trò chuyện, tất cả đối với Trầm Thiên Phong đều có phần kính nể.
Bởi vì không biết những người đó là ai nên Lý Giai Kỳ chỉ gật đầu chào hỏi còn Trầm Thiên Phong thì không nóng không lạnh trò chuyện với họ.
Ngồi ở bên cạnh, Lý Giai Kỳ cái hiểu cái không bởi vì bọn họ giao tiếp với nhau không chỉ dùng mỗi tiếng Anh mà còn cả tiếng Pháp và mấy thứ tiếng nữa mà Lý Giai Kỳ thì chỉ biết được tiếng Anh và một chút tiếng Pháp nên hiện giờ không khác gì vịt nghe sấm.
Cảm thấy hơi buồn chán, Lý Giai Kỳ cũng không thể nào rời đi được nên ngồi nhìn ngắm một lượt mọi người xung quanh.
Khắp nơi đều là những bộ cánh sang trọng lộng lẫy và nhiều hơn cả chính là những bộ Saree nhiều màu sắc.
Những người phụ nữ Ấn mặc trên người bộ Saree truyền thống, có bộ đính kết tỉ mỉ cũng có bộ rực rỡ họa tiết tóm lại chỉ có một từ đẹp để hình dung.
Thấy vậy, Lý Giai Kỳ có chút tiếc nuối vì đã không chuẩn bị một bộ Saree, cô cũng muốn mặc thử một lần còn có cả những bộ trang sức lộng lẫy, nặng trĩu kia nữa, nếu cô mang bộ trang sức mà lúc trước Quốc vương tặng thì cũng rất là hợp lý.
Đồ ăn được đưa lên, bên cạnh âm nhạc sôi động, vui tươi mang đậm màu sắc Ấn Độ, các quan khách bắt đầu nhập tiệc.
Toàn những món ăn tinh xảo, hấp dẫn lại vừa ăn vừa ngắm vũ công nhảy múa, mọi người đều rất là vui vẻ.
Sợ làm mát hình tượng nên Lý Giai Kỳ không dám ăn quá nhiều thế nhưng Trầm Thiên Phong ở bên cạnh mặc dù vẫn đang say sưa bàn luận vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát của cô.
Đồ ăn đều đã gắp vào, không ăn cũng không được nên Lý Giai Kỳ chỉ có thể yên lặng diệt mồi.
Vừa ăn thỉnh thoảng lại nhìn sang Trầm Thiên Phong thấy anh vẫn ung dung bàn luận với mấy vị khách cùng bàn.
Với ông A thì dùng tiếng Anh, ông B lại là tiếng Pháp, ông C lại hiểu tiếng Tây Ban Nha, ông D lại chỉ biết tiếng Ấn rồi ông E, ông F môi ông một kiểu vâyh mà anh vẫn có thể một lúc giao tiếp với tất cả bọn họ, Lý Giai Kỳ ngôi bên cạnh nghe thôi cũng thấy đau đầu, hệt như một đám các bà bán rau bán cá ngoài chợ.
Lơ đãng nhìn sang mấy cô gái xinh đẹp mặc Saree gần đó vậy mà Lý Giai Kỳ thấy được người quen.
Vừa đúng lúc người đó cũng nhìn sang phía cô, cô không có nhìn nhầm, chính xác đó là Andrew và Aurelia.
Aurelia hình như cũng đang cảm thấy chán giống cô nên vừa nhìn thấy cô thì làm hiệu để cô ra ngoài.
Nói với Trầm Thiên Phong một tiếng rồi lịch sự chào hỏi mọi người trên bàn, Lý Giai Kỳ nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.
Không ngờ đến cô sẽ