Ở lại Nga thêm ba ngày sau đó Lý Giai Kỳ theo chân Trầm Thiên Phong đến mấy nước nữa, dù là đến nước nào thì Trầm Thiên Phong đều dành ra ít nhất là nửa ngày để cùng cô đi chơi và thăm thú vài nơi.
Chỉ dựa vào phần tâm ý này của anh đã đủ khiến cô cảm thấy anh là thật sự quan tâm đến tâm trạng của cô, thật sự muốn cô vui vẻ.
Dường như mọi việc diễn ra rất thuận lợi, ngày trở về Hải Thiên Đế cuối cùng cũng đến.
Lý Giai Kỳ thật sự nhớ sáu bánh bao nhỏ rất nhiều, tuy rằng ngày nào cũng nói chuyện video với bọn chúng thế nhưng làm sao có thể so sánh với việc ôm lấy chúng vào lòng, nhào nặn khuôn mặt mập mạp.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá! Gia Ý nhanh chân nhất, cô bé vừa thấy mẹ xuống khỏi xe ô tô là chạy thật nhanh đến ôm lấy chân mẹ.
Lý Giai Kỳ thuận thế ngồi xuống, thả chiếc túi xách trên tay xuống bên cạnh rồi ôm lấy cô bé vào lòng.
Chỉ vài giây sau, cả năm bánh bao nhỏ còn lại đều đồng loạt chạy về phía cô, đứa nào cũng muốn được ôm lấy mẹ nên xảy ra chút sự cố.
May mà có Trầm Thiên Phong kịp thời đỡ được Lý Giai Kỳ từ phí sau nếu không cô đã bị sáu đứa con của mình đè cho thành bánh rán.
Mẹ còn mệt, mấy đứa mau đứng lên đi.
Vừa nghe thấy mẹ bị mệt, sáu bánh bao nhỏ lồm cồm bò dậy rồi không dám quấn lấy mẹ nữa mà chỉ đứng bên cạnh mà thôi.
Lý Giai Kỳ nhìn thấy sáu bánh bao nhỏ ngoan ngoãn thành thật như vậy thì tim mềm nhũn, tại sao các con của cô lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy chứ.
Sau đó, Lý Giai Kỳ không quên ném cho Trầm Thiên Phong một ánh mắt hình viên đạn, anh còn có mặt mũi nói đến chuyện cô bị mệt, thủ phạm như anh cũng thật biết nói chuyện.
Nhận được ánh mắt không hề thân thiện của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong chỉ biết đưa tay lên xoa xoa mũi, đối với việc xấu hổ vừa làm trên máy bay có chút chột dạ.
Cùng với sáu bánh bao nhỏ đi vào bên trong phòng tiếp khách của Hải Thiên Đế Cung, sự chú ý của Lý Giai Kỳ lập tức rơi trên người đang mệt mỏi, ủ rũ nửa nằm nửa ngồi trên sô pha bằng da bò.
Nửa tháng không gặp, Lý Giai Kỳ không nghĩ đến anh trai của minh lại biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy.
Đầu rối như tổ quạ, hai mắt thâm quầng, râu mọc dài, quần áo xộc xệch lại bẩn đặc biệt là nhìn anh gầy đi rất nhiều.
Nếu như không phải vẫn còn nét mặt thân thuộc thì Lý Giai Kỳ tuyệt đối có thể nghĩ rằng anh là một người hành khất hoặc vừa mới trải qua mưa bom bão đạn khủng khiếp lắm.
Còn đâu vẻ đẹp trai sáng lạn, bóng bẩy phong độ mỗi khi xuất hiện trước mặt cô cơ chứ.
Anh! Anh làm sao vậy? Lý Giai Kỳ ngôi xuống bên cạnh Lý Lập Thành, lay nhẹ vai anh.
Lý Lập Thành đang mơ màng ngủ thì người bị lay tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy cô em gái bảo bối đã trở về, anh xúc động đến mức ôm cô khóc nức nở.
Nửa tháng qua anh bị sáu đứa cháu ngoại xoay cho như chong chóng, mệt mà không dám than thở, hiện tại nhìn thấy em gái giống như nhìn thấy đấng cứu thế lại nhớ đến em gái còn từng vất vả hơn như thế nên không kìm nén được cảm xúc mà bật khóc nức nở.
Lý Giai Kỳ không biết tại sao Lý Lập Thành lại có biểu cảm thương tâm như vậy, cô chỉ có thể ôm lấy anh trai liên tục an ủi vỗ về.
Đưa mắt nhìn sang sáu bánh bao nhỏ như muốn hỏi nguyên nhân thì nhận lại chỉ là cái nhún vai và đôi mắt ngây thơ vô tội của chúng.
Nghĩ cũng phải, bọn trẻ mới có năm tuổi thì biết được cái gì cơ chứ.
Trầm Thiên Phong ung dung tự tại từ bên ngoài bước vào, thấy một màn “hoa lê đái vũ” của Lý Lập Thành thì không khỏi nhíu mày.
Lúc ở trên máy bay đã làm cho Lý Giai Kỳ giận cho nên hiện tại anh rất hào phóng cho anh em họ ba phút để thể hiện tình cảm.
Nhìn đồng hồ bấm giờ đã đủ ba phút, anh tiến lên tách Lý Lập Thành vẫn còn đang khóc thút thít ở trên vai Lý Giai Kỳ ra.
Đủ rồi! Cậu đang làm phiền bạn gái của tôi đấy.
Bị tách ra khỏi em gái, Lý Lập Thành vừa hít hít cái mũi vừa đưa tay quệt nước mắt còn tèm lem trên mặt sau đó đôi mắt nhìn Trầm Thiên Phong giống như ánh mắt của oán phụ.
Lão đại! Anh cố ý.
Cái giọng điệu này nghe sao cũng thấy giống như một oán phụ đang nói giận hờn, Lý Giai Kỳ nghe mà cảm thấy da gà toàn thân thi nhau mọc lên.
Trầm Thiên Phong thì mặt không đổi sắc, ánh mắt thậm chí mang theo một phần khiêu khích như muốn nói, cậu biết nhưng có thể làm gì được tôi.
Mọi việc đều nằm trong tính toán của Trầm Thiên Phong, anh hoàn toàn không sợ Lý Lập Thành sẽ tố giác với Lý Giai Kỳ bởi ảnh hiểu rõ đàn ông đều trọng sĩ diện.
Lý Lập Thành quả nhiên không nói ra chuyện gì chỉ qua loa đáp rằng do quá nhớ em gái mà thôi.
Lý Giai Kỳ lại chỉ nghĩ rằng Lý Lập Thành nói câu đó là vì Trầm Thiên Phong đã tách hai anh em cô ra không cho hai người ôm nhau mà thôi.
Ôm theo một bụng tức, Lý Lập Thành về phòng của mình trong Hải Thiên Đế Cung ngủ bù một giấc đến tận sáng hôm sau.
Đi du lịch thăm thú các nơi đã đủ, hiện tại phải quay về với bài vở.
Sáng hôm sau, Lý Giai Kỳ cùng ngồi xe với sáu bánh bao nhỏ và Trầm Thiên Phong ra khỏi Hải Thiên Đế Cung, hai người trước là đưa sáu bánh bao nhỏ đi học sau đó là Lý Giai Kỳ cuối cùng lúc Trầm Thiên Phong đến tập đoàn Hải Thiên thì xe của anh đã chạy hơn nửa vòng Đế đô.
Lý Giai Kỳ chỉ phải gặp mặt Giáo sư vào buổi sáng nên sau bữa trưa, cô tranh thủ đến công ty sản xuất tã bỉm của mình.
Gần đây doanh thu bán hàng đang được tăng lên rất nhiều, người tiêu dùng đối với dòng tã bỉm mới này cũng rất vừa ý.
Một điều quan trọng hơn nữa là, Lý Giai Kỳ đã nhận được lợi tức đầu tiên từ công ty mang lại.
Trước khi sáu bánh bao nhỏ chính thức nhận lại Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ và Lý Lập Thành nhận nhau thì cô chính là “chúa Chổm” chính hiệu.
Sau này, Lý Lập Thành đã giúp cô trả nợ cho Andrew và Trầm Thiên Phong, tuy nói là anh trai trả nợ cho em gái là chuyện hết sức bình thường nhưng Lý Giai Kỳ lại không nghĩ vậy, cô vẫn nhớ mình còn nợ