Chỉ vì bị cắt ngang lời nói mà những lời đã chuẩn bị đều bị nghẹn lại, Trầm Thiên Phong cũng không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Cảm thấy lo lắng, Lý Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng làm sao Trầm Thiên Phong lại dễ dàng để cô đi như vậy.
Anh giữ lấy tay cô, buộc cô phải quay lại đối diện với mình, đôi mắt đen như xoáy sâu vào con người cô.
Tại sao lại không thể?
Tôi đã nói rồi, chúng ta là người của hai thế giới.
Hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ ở cùng với ai trong tương lai gần.
Lý Giai Kỳ kiên định, trong vấn đề nguyên tắc, cô tự nhận mình là một người khá cứng nhắc.
Tôi cũng không ép em phải chấp nhận tôi ngay.
Tôi tự tin vào bản thân mình rằng xét về ngoại hình lẫn các phương diện khác thì tôi đều là người tốt nhất.
Em cảm thấy còn có mấy người có thể so sánh được với tôi.
Trầm Thiên Phong cũng có chút nóng nảy, tại sao cô lại cứng rắn đến như vậy.
( Đổi xưng hô từ đây nhé)
Lý Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí đối mặt với anh: Anh nói không sai, dù là ngoại hình, sự nghiệp hay tiền bạc thì anh đều là ứng cử viên tốt nhất thậm chí là trên cả tốt thế nhưng người mà tôi cần là người phù hợp nhất chứ không phải người tốt nhất.
Tốt nhất chưa chắc đã phù hợp nhất, còn có một điều nữa tôi nhắc cho anh nhớ, tôi không muốn có bất kỳ một mối quan hệ dù là công khai hay bí mật với bất kỳ một người đàn ông nào kể cả anh.
Vậy thì tôi nhất định sẽ khiến em phải thay đổi cái suy nghĩ chết tiệt đó.
Trầm Thiên Phong tức giận nói.
Anh không hiểu gì về thế giới của tôi và tôi cũng vậy cho nên chúng ta không cần phải mất thời gian vào những chuyện mà biết trước sẽ không có kết quả gì.
Trầm Thiên Phong ghét nhất là nghe cô nói hai người họ ở hai thế giới khác nhau: Vậy em nói cho tôi biết cái thế giới chết tiệt của em tên là gì, nằm ở đâu, tôi nhất định sẽ đến đó mang em đến thế giới của tôi.
Tôi nói được thì sẽ làm được.
Tuỳ anh! Nhưng tôi chắc chắn đó là điều không thể.
Lý Giai Kỳ giật mạnh tay mình ra rồi đẩy cửa bước ra ngoài, cô không muốn tranh cãi với anh về vấn đề nhàm chán này nữa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Thiên Phong, trong đôi mắt anh ánh lên sự sắc bén cũng như đầy hứng thú của một vị chúa tể sơn lâm đối với con mồi hấp dẫn.
Lần này anh nhất định sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ làm tới khi cô gật đầu đồng ý mới thôi.
Anh một lần nữa chạy theo giữ lại Lý Giai Kỳ, ghé sát vào tai cô nói đủ để cô nghe thấy rõ ràng từng chữ mình nói ra.
Lý Giai Kỳ, tình cảm của tôi em không có quyền cự tuyệt, em chỉ có một lựa chọn duy nhất là đón nhận và hưởng thụ nó dù không muốn thì cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Kể từ giây phút em gặp tôi thì em chính là của tôi, chỉ thuộc về mình tôi.
Tôi không thuộc về ai cả, tôi là của bản thân tôi.
Cô nhấn mạnh lời mình nói.
Không! Em là của một mình tôi.
Tôi không e ngại việc giết hết những người muốn cướp em khỏi tôi cũng như không ngại việc nhốt em vào trong một cái lồ ng vàng để em không thể rời khỏi tôi.
Em thích tiền như thế hẳn là sẽ thích cái lồ ng vàng ấy lắm.
Lý Giai Kỳ không ngờ Trầm Thiên Phong lại có thể điên cuồng đến mức này, cô và anh định sẵn sẽ không có kết quả vì vậy cần gì phải miễn cưỡng bản thân.
Anh nên cẩn thận suy nghĩ lại xem bản thân mình muốn gì.
Tôi không phải sủng vật của người khác.
Chính bản thân Trầm Thiên Phong cũng không biết rằng mình lại có một chấp niệm sâu sắc với Lý Giai Kỳ như vậy.
Nó hình thành từ lúc nào anh cũng không biết nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ làm mọi cách để có được cô dù cho phải dùng cả biện pháp cực đoan nhất.
Thế nhưng anh cũng vẫn còn giữ lại được lí trí cho mình, trong đầu anh đã từng xuất hiện suy nghĩ cực đoan với cô nhưng anh cũng hiểu một đạo lý già néo đứt dây.
Ngày hôm sau, Đàm Minh Viễn trở về và mang theo tin tức tốt.
Anh cùng với Mạc Văn Bác đã đấu thầu thành công một mỏ kim cương mới với mức giá rất tốt và qua thăm dò ban đầu thì trữ lượng là rất lớn.
Trữ lượng mỏ qua thăm dò và khảo sát bước đầu thì giá trị ước tính gấp hơn bốn lần số tiền bỏ ra đấu thầu.
Ừ!
Với một tin tức tốt như vậy thế nhưng Trầm Thiên Phong chủ ừ một tiếng, Đàm Minh Viễn nhạy bén phát hiện ra anh có điều không đúng lắm.
Lão đại sao thế?
Cậu nói xem có phải phụ nữ đều sắt đá như cô ấy?
Biết rõ lão đại nhà mình có ý với Lý Giai Kỳ thậm chí còn bị từ chối một lần, nhìn bộ dạng này e là lại mới bị từ chối lần nữa.
Cô ấy lại từ chối tiếp sao?
Trầm Thiên Phong không nói gì nhưng im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.
Tôi chỉ biết phụ nữ rất dễ mềm lòng thôi hơn nữa họ cũng có nguyên tắc của bản thân.
Lẽ nào lão đại làm gì chạm đến giới hạn của cô ấy.
Trầm Thiên Phong cẩn thận nhớ lại nhưng dường như là không có, lẽ nào cô vẫn để bụng chuyện anh từng ra tay với cô.
Có khi nào cô ấy vẫn chưa quên chuyện tôi từng ra tay với cô ấy?
Tôi nghĩ với tính cách của cô ấy sẽ không để bụng mấy chuyện vụn vặt ày đâu.
Đàm Minh Viễn cũng lâm vào trầm tư: Lúc bày tỏ, anh nói với cô ấy như thế nào?
Muốn cô ấy làm người phụ nữ của mình.
Trầm Thiên Phong thành thật trả lời.
Nghe vậy, Đàm