Chỉ còn một tuần lễ nữa là sáu bánh bao nhỏ sẽ được nghỉ hè, thời tiết ở Đế đô đã nóng hơn rất nhiều.
Ban ngày, mặt trời chói chang toả ra cái nóng như thiêu đốt kèm thêm hiệu ứng đô thị quả thật giống như lò luyện đan.
Lý Giai Kỳ đã viết đơn xin nghỉ phép cách đây mấy ngày, bây giờ chỉ cần chờ kết quả nữa thôi.
Tôi nghĩ mình nên đi cắt tóc thôi.
Lý Giai Kỳ dùng tay búi gọn mái tóc lên phàn nàn với Tiểu Dương.
Cô định cắt ngắn đi à? Tôi có quen một nơi làm tóc rất tốt.
Lý Giai Kỳ mở điện thoại ra cho Tiểu Dương xem tấm ảnh có mẫu tóc mình ưng ý, đó là một mái tóc ngắn kiểu dáng bob layer rất đẹp.
Tôi thấy hình như có hơi ngắn.
Tiểu Dương hơi nhỏ tiếng.
Quả thật là rất ngắn.
Trầm Thiên Phong không biết xuất hiện từ lúc nào, anh dựa vào lợi thế chiều cao cũng nhìn vào tấm ảnh rồi nhận xét làm cho Tiểu Dương và Lý Giai Kỳ giật mình.
Vậy cắt dài hơn một chút là được.
Lý Giai Kỳ đưa ra ý kiến.
Tôi nghĩ vẫn nên để dài như bây giờ đi.
Không! Nóng lắm.
Cô phản bác.
Tiểu Dương rất biết thức thời mà ngậm miệng lại để mặc cho hai người tranh luận.
Tóc dài vẫn đẹp nhất, khuôn mặt cô rất hợp tóc dài.
Trầm Thiên Phong chuyển sang chế độ dụ dỗ.
Anh thì biết cái gì, vừa dài vừa dày nóng muốn chết, mỗi lần gội cũng mất thời gian.
Sau khi sinh con, Lý Giai Kỳ có cắt tóc ngắn một lần bởi vì bị rụng tóc sau sinh.
Sau này khi hết bị rụng tóc thì cô không cắt nữa mà cứ để dài, hiện tại đều đã dài đến mông.
Cùng với độ dày khiến người ta ngán ngẩm, dù là búi lên cũng thành nguyên một búi lớn trông khá già cho nên bình thường cô đều là tết lại thành bím chẳng qua hôm nay nóng quá nên cô chọn búi lên.
Tóm lại là không được cắt.
Mềm không được, anh lạnh giọng quát lên.
Anh cũng có gội đầu cho tôi đâu mà không cho tôi cắt.
Lý Giai Kỳ lần bầm trong miệng, tóc là tóc của cô, từ khi nào phải có sự đồng ý của anh ta thì mới được cắt cơ chứ.
Cái chủ đề lan giải này cứ thế kết thúc bằng cách rời đi của Lý Giai Kỳ.
Trầm Thiên Phong quắc mắt lườm Tiểu Dương một cái, vừa rồi còn dám nói giới thiệu chỗ làm tóc cho cô.
Tiểu Dương tự biết mình đuối lý chỉ có thể cúi đầu không dám cãi.
Buổi tối, đang định tắm rửa thì lại có người gĩ cửa, Lý Giai Kỳ đành để đồ xuống sô pha rồi ra mở cửa.
Người đến là Trầm Thiên Phong, cô khoanh tay trước ngực đứng chặn ở cửa ý đồ rõ ràng không muốn cho anh vào.
Có chuyện gì sao?
Mặc cho Lý Giai Kỳ đứng chặn ở cửa, Trầm Thiên Phong đẩy cửa ra rồi tự nhiên bước vào.
Lý Giai Kỳ bực bội đi theo anh, đột nhiên anh dừng bước rồi xoay người lại, Lý Giai Kỳ không kịp dừng lại đã trực tiếp đâm vào lồ ng ngực anh.
Rất tự nhiên, anh nhanh chóng ôm cô vào lồ ng ngực nhưng cũng sợ cô sẽ phản cảm lại lập tức thả tay ra.
Tôi không cho em cắt tóc vì thế nghe theo lời em đến gội đầu cho em.
Lý Giai Kỳ sửng sốt, không ngờ cô nói nhỏ vậy mà anh vẫn nghe thấy, đúng là tai thính.
Không cần đâu, anh mau về phòng của anh đi.
Yên tâm, tôi sẽ không cắt tóc nữa.
Không hiểu sao, Lý Giai Kỳ càng ngày càng thấy Trầm Thiên Phong mặt càng ngày càng dày, rất nhiều lần anh nói ra những điều làm cho cô phải lúng túng mà anh thì vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng đó.
Đừng tắm quá lâu kẻo cảm lạnh, ngày mai chúng ta còn phải đi đón vị một vị khách quan trọng.
Biết rồi, anh mau đi ra đi để tôi đi tắm.
Đuổi được Trầm Thiên Phong ra khỏi phòng, sợ anh sẽ quay lại nên Lý Giai Kỳ khoá luôn cửa phòng lại rồi mới đi tắm.
Sáng ngày hôm sau, bốn người ngồi máy bay di chuyển đến địa điểm hẹn.
Nghe Đàm Minh Viễn nói đây là một vị khách rất quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến thế lực của tổ chức Phi Hổ sau này cho nên việc đón tiếp không thể sơ sài.
Một khu nghỉ dưỡng nằm ở vùng ngoại ô mát mẻ được chọn là nơi tiếp đón.
Ngoài những dịch vụ sang trọng cần thiết thì khu nghỉ dưỡng này còn có một trại nuôi ngựa.
Buổi chiều vị khách kia mới tới cho nên mọi người nhận phòng xong rồi đến chuồng ngựa.
Mọi người biết cưỡi ngựa hả? Lý Giai Kỳ hào hứng hỏi.
Biết một chút.
Tiểu Dương khiêm tốn trả lời.
Ba người đàn ông đều thay đồ cưỡi ngựa sau đó có nhân viên dắt ngựa đến cho họ.
Trầm Thiên Phong là một con màu đen tuyền không một sợi lông tạp kết hợp với bộ đồ đen anh đang mặc trên người càng tăng thêm vê nam tính.
Đàm Minh Viễn là một con ngựa bạch và Tiểu Dương là một con màu nâu đỏ.
Cô có muốn một con không? Đàm Minh Viễn dắt ngựa đến gần Lý Giai Kỳ hỏi.
Không cần đâu, dù gì tôi cũng không biết cưỡi.
Đôi mắt của Lý Giai Kỳ lúc trả lời dán chặt vào con ngựa bạch của Đàm Minh Viễn: Tôi có thể sờ nó một cái không?
Đương nhiên có thể.
Đàm Minh Viễn giữ lấy cương ngựa để cho con ngựa đứng yên, Lý Giai Kỳ thận trọng sờ vào cổ rồi bờm của nó, cảm giác rất đặc biệt, cô vui vẻ cười lớn.
Khu nghỉ dưỡng này của lão đại, ngựa ở đây đều là ngựa tốt, nếu cô thích con nào thì nói với nhân viên một tiếng.
Hoá ra anh là chủ của khu nghỉ dưỡng này.
Quy tắc cũ, ai thua sẽ phải uống rượu cho bữa tối.
Trầm Thiên Phong lên tiếng.
Được!
Ba người đàn ông cùng leo lên lưng ngựa, sau một phát súng cả ba cùng thúc ngựa phi lên phía trước.
Trường ngựa giờ chỉ còn lại Lý Giai Kỳ và một nhân viên chăm sóc ngựa vừa rồi bắn súng hiệu.
Bọn họ đi đâu vậy? Lý Giai Kỳ sáp lại gần anh chàng nhân viên hỏi.
Ba vị đó sẽ chạy một vòng qua hai ngọn đồi phía trước sau đó trở lại đây, ai thua sẽ phải uống toàn bộ rượu trong bữa tiệc chiêu đãi tối nay.
Lý Giai Kỳ gật gù rồi hỏi thêm: Quãng đường có xa lắm không?
Không sai biệt lắm thì khoảng hơn một giờ.
Cô có muốn làm quen với ngựa không ạ? Ở đây có rất nhiều ngựa tốt được ông chủ mua cũng như được nhân giống trong trang trại.
Vừa rồi lúc dắt ngựa đến, Tiểu Dương có nói với bọn họ phải phục vụ cô cho tốt, còn nhắc nhở họ địa vị của cô không hề nhỏ hơn anh cho nên đừng có làm việc qua loa.
Tôi không biết cưỡi ngựa nhưng anh có thể cho tôi đi tham quan trang trại được không?
Tất nhiên là có thể, mời cô đi theo tôi vào bên trong.
Lý Giai Kỳ đi theo nhân viên vào bên trong trang trại thăm thú hết từng khu vực bên trong.
Cô được thăm mấy chú ngựa non mới sinh rồi lại được thử tắm và chải lông cho ngựa.
Nhân viên tính toán gần đến giờ ba người trở về liền cùng với Lý Giai Kỳ ra đón.
Trầm Thiên Phong là người trở về đầu tiên, từ