Trầm Thiên Phong không biết được mình trở về bằng cách nào, cho đến tận lúc này trong đầu anh vẫn vang lên những lời mà Andrew đã nói.
Cô gái đáng thương đó đã phải trải qua những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời vậy mà anh chưa biết gì về cô lại có thể lên mặt lớn tiếng làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Bản thân anh lúc này có khác nào tên khốn kiếp đã c ường bạo cô.
Một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi mang theo ước mơ hoài bão đến một nơi được coi như miền đất hứa vậy mà cũng chính nơi này lại mang đến cho cô những tổn thương không thể tưởng tượng nổi.
Hai mươi tuổi bị c ường bạo đến mang thai ngoài ý muốn, vừa đi học vừa đi làm lại phải chăm sóc con nhỏ thử hỏi làm sao mà không thu mình lại, không tin tưởng vào người khác cơ chứ.
Trầm Thiên Phong ngồi trầm tư trong thư phòng, anh không bật đèn mà cứ như vậy ngồi trong bóng tối.
Anh lại nghĩ về cô, cuộc sống với cô lúc ấy chắc cũng mang một màu tăm tối như màn đêm thế này.
Rời khỏi tiểu khu của Lý Giai Kỳ, Đàm Minh Viễn mang theo tâm trạng lo âu rời đi cho đến tận quá nửa đêm mới trở về Hải Thiên Đế Cung.
Vốn định sáng hôm sau sẽ gặp mặt Trầm Thiên Phong nói chuyện nhưng lại nghe người làm nói tâm trạng anh không tốt vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng.
Suy nghĩ kỹ lưỡng mô hồi, Đàm Minh Viễn mang theo số tài liệu mình vừa có được đi đến thư phòng của Trầm Thiên Phong.
Trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm toàn bộ.
Ở trên ghế da, Trầm Thiên Phong vẫn yên lặng ngồi đó như hoà vào bóng tối lạnh lẽo.
Bật công tắc đèn lên, Trầm Thiên Phong vẫn không có biểu cảm gì, vẫn ngồi trầm tư nhìn vào khoảng không trước mặt.
Lão đại, có một chuyện tôi nghĩ anh cần phải biết.
Cho rằng Trầm Thiên Phong vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện Lý Giai Kỳ có con nên Đàm Minh Viễn quyết định nói ra toàn bộ những gì mình nghi ngờ.
Ừ! Hôm nay có quá nhiều chuyện anh cần phải biết cho nên chỉ nhàn nhạt trả lời.
Đàm Minh Viễn để tập tài liệu đến trước mặt Trầm Thiên Phong sau đó để cả điện thoại của mình ra, trên màn hình là tấm ảnh một cậu bé.
Trầm Thiên Phong uể oải cầm tập tài liệu lên, đôi mắt anh vô tình liếc qua chiếc điện thoại.
Cả người anh cứng đờ, không tin vào mắt mình anh lấy tay cầm lấy chiếc điện thoại đưa đến gần hơn để nhìn cho kỹ.
Chuyện....chuyện này là sao? Đứa bé này.....!Giọng của Trầm Thiên Phong run run, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại cũng run rẩy.
Thằng bé là con của Lý Giai Kỳ, chính là đứa bé bị bắt cóc hồi chiều.
Lúc nhìn thấy thằng bé tôi cũng rất kinh ngạc cho nên sau khi trở về từ đồn cảnh sát tôi đã đặc biệt cho người đi điều tra lại vài chuyện.
Tôi nghi ngờ thằng bé là con của anh.
Giống như sấm sét nổ bên tai, đầu tiên là Lý Giai Kỳ có con sau đó là chuyện cô bởi vì bị c ường bạo mới dẫn đến có con ngoài ý muốn và bây giờ thằng bé con trai cô rất có khả năng là con của anh.
Trầm Thiên Phong đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trong lòng anh bây giờ phân ra làm hai, một nửa cảm thấy sung sướng vui mừng chỉ muốn chạy đến gặp mặt sau đó ôm lấy cô và con trai vào lòng nhưng một nửa lại lo lắng sợ hãi bởi vì với cô thì cha của đứa trẻ chính là người đã c ường bạo cô.
Cái cảm giác trải qua ngũ vị tạp trần thật sự không hề thoải mái.
Tôi đã điều tra, còn khoảng mười ngày nữa là sinh nhật của thằng bé đồng nghĩa với hai việc.
Thứ nhất có thể nó không phải con của anh bởi vì thời gian không trùng khớp, thứ hai thì thằng bé chính là con của anh và khả năng là cô ấy sinh non.
Trầm Thiên Phong vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi tin tức động trời là mình có con lại nghe hai khả năng mà Đàm Minh Viễn đưa ra làm anh cũng có chút mông lung.
Thằng bé là con trai tôi.
Anh khẳng định chắc nịch.
Đàm Minh Viễn cũng gật đầu: Tôi cũng nghiêng về khả năng thứ hai bởi thằng bé rất giống anh lúc nhỏ.
Lý Giai Kỳ ở một đêm với các con, cậu bé Gia Khôi bị doạ một phen vẫn còn có dấu hiệu hoảng sợ.
Trong lúc đang ngồi học, cậu bé nhìn thấy bên ngoài có một con côn trùng rất lạ thì thấy rất hứng thú.
Nhân lúc cô giáo không để ý cậu bé đã im hơi lặng tiếng chuồn ra ngoài bắt côn trùng không ngờ lại bị hai tên bắt cóc núp ở ngoài dụ dỗ rồi bị chụp thuốc mê.
Trước lúc hoàn toàn hôn mê, cậu bé nghe thấy hai tên bắt cóc nói chuyện với nhau nên rất hoảng sợ.
Để cho con trai quên đi sự việc đáng sợ vừa rồi, Lý Giai Kỳ quyết định về quê sớm hơn dự định với mong muốn thay đổi môi trường sẽ khiến cậu bé vui vẻ hơn.
Nghĩ là làm, Lý Giai Kỳ đặt vé máy bay cho chuyến sớm nhất sau đó gọi điện thoại xin nghỉ học sớm cho các con.
Chuyến bay sẽ cất cánh lúc mười một giờ trưa cho nên vẫn còn thời gian để cả nhà thu dọn hành lý.
Lý Giai Kỳ tranh thủ thời gian trở về Hải Thiên Đế Cung một chuyến để xin nghỉ.
Lúc cô vừa đến đã nghe được quản gia Lưu nói Trầm Thiên Phong đang đợi cô ở thư phòng.
Không biết anh muốn gặp mình có việc gì nhưng đúng lúc cô cũng cần gặp anh xin nghỉ một thời gian cho nên không nghĩ nhiều mà đến thư phòng.
Lý Giai Kỳ lịch sự gõ cửa, Trầm Thiên Phong ở bên trong ấn nút mở cửa rồi cô mới bước vào.
Bên trong phòng tối om, đèn không được bật mà rèm cửa cũng kéo kín lại khiến căn phòng tối như mực.
Dò dẫm đi từng bước sau đó Lý Giai Kỳ mơ hồ nhìn thấy một bóng người âm trầm ngồi trên ghế da.
Đến rồi? Giọng anh có chút khàn khàn xen lẫn mệt mỏi.
Nghĩ lại những việc anh làm ngày hôm qua, Lý Giai Kỳ vẫn còn cảm thấy bực bội khó chịu nhưng vì có chuyện cần nói nên cô vẫn nhẫn nhịn.
Tách một tiếng, rèm cửa tự động được kéo sang, những tia nắng chói chang xuyên qua cửa kính ngập tràn căn phòng.
Lý Giai Kỳ chưa thích ứng kịp phải lấy tay che chắn cho đỡ chói mắt còn Trầm Thiên Phong vẫn không có biểu hiện gì.
Chờ mắt quen với ánh sáng, Lý Giai Kỳ mới nhìn thẳng vào anh.
Trước đây tôi có xin nghỉ phép một thời gian, hôm nay đến để nói lại với anh.
Tôi sẽ nghỉ khoảng hai tuần kể từ hôm nay để về quê cùng với người nhà.
Tại sao không nói chuyện mình có con? Trầm Thiên Phong không đáp ứng cũng không bác bỏ mà hỏi ngược lại cô.
Nhớ lại lúc cô van xin anh cho dừng xe lại để có thể cứu con trai nhưng anh vẫn lạnh lùng không nghe thậm chí còn bắt cô quỳ xuống, có lẽ cô không thể bắt anh trả giá vì việc đó nhưng để cô tha thứ thì không đơn giản như vậy.
Cô là phụ nữ nhưng cũng là một người mẹ, phụ nữ có thể yếu đuối nhưng người mẹ thì không.
Vì các con cô có thể cúi đầu nhưng không có nghĩa cô để cho người ta mặc sức chà đạp.
Lý Giai Kỳ nhếch môi,