Trầm Thiên Phong tắm rửa ở bên nhà của Phùng Chính, Doãn Thanh Linh hôm nay cũng ở lại trường học nên không trở về.
Đột nhiên cậu bé Gia Khôi chạy đến kéo anh đi theo mình.
Ba ơi! Mau lên, chúng con đều đang chờ ba.
Hoá ra sáu bánh bao nhỏ vì buổi trưa không ngủ cho nên bây giờ đều đã rất buồn ngủ nhưng vẫn miễn cưỡng thức để chờ ba.
Lý Giai Kỳ đã chuẩn bị giường ngủ ổn thoả, năm bé con cũng đã nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, thoáng thấy Trầm Thiên Phong đi vào cùng Gia Khôi, tất cả đều ngồi hết lên.
Ba ơi! Ba ngủ với chúng con nhé.
Gia An vừa ngáp vừa nói.
Được! Ba ngủ với các con.
Đối với yêu cầu của con gái, Trầm Thiên Phong không thể từ chối và cũng không muốn từ chối.
Từ nhỏ tuy rằng anh có ba nhưng cả năm cũng không gặp nhau được mấy lần thì nói gì đến ngủ chung.
Anh không muốn các con của mình cũng phải trải qua một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm giống mình.
Anh không thể phụ lại cơ hội hiếm có mà Lý Giai Kỳ đã ban cho, anh sẽ dành tình yêu của mình cho các con một cách đầy đủ nhất và đương nhiên là anh sẽ không quên mục tiêu lớn nhất của mình chính là mẹ của bọn trẻ.
Lúc biết anh có con thông qua Đàm Minh Viễn, Mạc Văn Bác đã cho anh một gợi ý rất mà anh cho là rất quý giá.
Cậu ấy nói: “Anh muốn có được tình cảm của Lý Giai Kỳ thì nhất định không được bỏ quên đứa bé.
Phụ nữ dễ mềm lòng, rồi sẽ có lúc con chính là thần trợ công để anh ôm được người đẹp về nhà.
Trầm Thiên Phong mặc một chiếc áo phông màu xám và một chiếc quần kaki đến gối màu xanh đen rất khác với bộ dạng âu phục chỉnh tề thường thấy.
Thấy Trầm Thiên Phong đã lên giường nằm cùng các con, Lý Giai Kỳ định đi ra ngoài đến phòng khác ngủ thì bị Gia Ý kéo tay lại, cô bé dụi dụi mắt.
Mẹ ơi! Mẹ cũng ngủ cùng ba và chúng con đi.
Các bạn trong lớp đều kể được ngủ với ba mẹ mỗi ngày.
Con cũng muốn được giống các bạn.
Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong đều có chút bất ngờ trước đề nghị của con gái, Lý Giai Kỳ thì lộ rõ sự khó xử còn Trầm Thiên Phong vẫn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng thì rất là mong chờ cô sẽ đồng ý.
Ở đây nhỏ lắm, mẹ vẫn là đi sang ngủ ở phòng khác thì hơn.
Mẹ không muốn ngủ cùng với chúng con nữa sao? Cô bé Gia Hân cũng ngồi dậy, đôi mắt mong chờ nhìn mẹ, quanh hốc mắt đã ươn ướt nước sắp khóc.
Hết cách, Lý Giai Kỳ đành phải thỏa hiệp.
Thế là Trầm Thiên Phong đang nằm ở giữa sáu bánh bao nhỏ, Gia Khang đang nằm sát cạnh anh đột nhiên đứng dậy chạy ra nằm phía ngoài.
Mẹ mau vào nằm cùng với ba, ba mẹ của các bạn đều là như vậy.
Lý Giai Kỳ mặt không tình nguyện leo lên giường, cô oán thầm trong bụng tại sao mấy đứa con của mình lại có thể biết đào hố như vậy.
Chỉ một lát sau cả căn phòng vang lên tiếng hít thở đều đặn của bọn trẻ.
Lý Giai Kỳ muốn đứng dậy rời đi thì lại bị Gia An ở bên cạnh ôm chặt làm cô không dậy nổi.
Tuy rằng đã kê hai chiếc giường vào với nhau nhưng tám người nằm thì quả thật là không thoải mái mà người của Trầm Thiên Phong lại không hề nhỏ.
Bị các con chen một hồi cả hai người đã nằm sát cạnh nhau từ lúc nào.
Lý Giai Kỳ cảm thấy không thoải mái, cô cố gắng dịch người cách xa anh một chút.
Ở khoảng cách gần như vậy, gần như là lưng cô dính sát vào lồ ng ngực anh khiến cô thấy ngại ngùng và lúng túng.
Nhận ra sự khó chịu của cô, Trầm Thiên Phong cũng chủ động dịch người cách xa cô một chút nhưng không cẩn thận lại đè vào tay của Gia Minh bên cạnh khiến cậu bé kêu lên vì thế anh đành nằm im.
Em yên tâm, không có sự đồng ý của em thì tôi sẽ không làm gì em cả.
Nếu không thì tôi sẽ tự mình chặt đi đôi tay này.
Lý Giai Kỳ: .....
Cảm ơn em đã cho tôi được gặp con còn cho tôi được nhận con.
.....
Tôi biết là đã muộn nhưng tôi vẫn muốn nói với em, cảm ơn và thành thật xin lỗi.
Mặc cho Trầm Thiên Phong nói một mình, Lý Giai Kỳ không đáp lại.
Cô vẫn quay lưng lại với anh, nghe được những lời của anh từ mắt chảy ra từng dòng nước mặn chát.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn thì Lý Giai Kỳ đã dậy.
Cô là bị một thứ gì đó cưng cứng đâm vào bụng và dậy.
Mở mắt ra suýt nữa đã hét lên may mà cô kịp thời che miệng lại.
Cô và Trầm Thiên Phong vậy mà đang ôm nhau ngủ thậm chí là đầu cô con gối lên tay của anh ta, mặt vùi vào hõm cổ anh.
Một tay khác của anh đang đặt trên eo của cô và cái thứ cưng cứng đâm vào bụng của cô chính là hung khí của anh làm cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt vội vàng bỏ tay đang đặt trên eo của mình ra rồi nhẹ nhàng xuống giường, hôm nay có việc cô phải làm.
Lúc Trầm Thiên Phong và sáu bánh bao nhỏ tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, mặt trời đã lên cao.
Mấy cha con cùng nhau vệ sinh cá nhân sau đó Phương Vi dọn đồ ăn sáng cho họ.
Trầm Thiên Phong hơi thắc mắc không biết Lý Giai Kỳ đã đi đâu nhưng lại không dám hỏi.
Đến tận gần buổi trưa thì Lý Giai Kỳ mới trở về, cô đạp chiếc xe đạp đã cũ mượn của hàng xóm.
Trên xe là treo một số đồ hình như cô vừa mới đi chợ về, trời tuy không nóng lắm nhưng đạp xe cả một đoạn đường dài khiến người cô cũng nhễ nhại mồ hôi.
A! Mẹ đã về!
Sáu bánh bao nhỏ thấy mẹ trở về thì mừng rỡ chạy ra đón.
Lý Giai Kỳ xuống xe, lau bớt mồ hôi trên trán rồi xách đồ treo trên xe xuống.
Trầm Thiên Phong cũng nhanh nhẹn đỡ lấy đồ trên tay cô mang vào trong bếp.
Sáng sớm, Lý Giai Kỳ đạp xe đến chợ họp cách thôn của cô gần chục cây số để mua đồ.
Một tuần, chợ chỉ họp có hai lần nên phải đi thật sớm mới có thể mua được đồ ngon.
Trầm Thiên Phong đang để đồ mà Lý Giai Kỳ vừa mua vào trong bếp thì Gia An xách theo một túi đồ vào đưa cho anh, anh khó hiểu nhìn cô bé.
Mẹ nói ba mang đi giặt để tối mặc ạ.
Mở chiếc túi hoá ra là cô mua đồ mới cho anh.
Tối hôm trước lúc bảo anh đi tắm thì cô đã để ý đến bộ đồ anh mặc.
Bình thường anh là người rất chú trọng đến ngoại hình vậy mà hôm nay kể từ lúc gặp cô trong rừng cho đến tận buổi tối anh vẫn mặc nguyên bộ đồ bẩn.
Giày và quần bởi