Bát đũa đã được Lý Giai Kỳ mang đi cất ở cho khô ráo, Trầm Thiên Phong đành phải ngồi xuống nhặt hết mảnh vỡ của bát mang bỏ vào thùng rác.
Sáu bánh bao nhỏ được bà hái cho rất nhiều hoa rồi lại bắt được mấy con côn trùng làm chúng rất là vui vẻ.
Đấu tranh tư tưởng rất lâu, Lý Giai Kỳ mới quyết định đi ra ngoài sân cùng với các con.
Trầm Thiên Phong ném mảnh vỡ xong cũng đã đến đó, anh đang giúp bọn trẻ hái xoài.
Mẹ ơi! Mau xem bọn con có nhiều hoa không này.
Gia Ý vui vẻ mang hoa đến khoe với mẹ.
Ừm, đẹp lắm! Nhìn các con một lượt, cô hít vào một hơi thật sâu để lấy dũng khí: Các con mau tới đây, mẹ có chuyện muốn nói.
Sáu bánh bao nhỏ nghe thấy mẹ có điều cần nói thì chạy đến vây quanh mẹ của mình.
Bà ngoại Phương và Phương Vi thấy cô đã quyết định thì không nói gì nữa, cả hai chậm rãi đi vào trong nhà.
Lý Giai Kỳ ngồi xuống để dễ giao tiếp với các con hơn, cô vén lại mái tóc bị rối của Gia Hân: Các con có nhớ ba đi đâu không?
Lời cô vừa dứt, sống lưng của Trầm Thiên Phong cứng đờ, tim đập gấp gáp, anh khẩn trương đến mức hai tay đầy mồ hôi chăm chú nhìn cô mong chờ điều mà cô sắp nói ra.
Nhớ ạ! Ba đi làm nhiệm vụ bí mật nên không thể về thăm chúng con.
Gia Minh hiếm khi nhanh nhẹn hơn các anh chị của mình.
Giỏi lắm! Cô xoa xoa đầu cậu bé khen ngợi làm cậu bé cười đến mức hai mắt híp lại: Nếu mẹ nói ba đã làm xong nhiệm vụ muốn được gặp các con thì các con có đồng ý gặp ba không?
Sáu bánh bao nhỏ đang vui mừng bỗng chuyển sang ngơ ngác, tất cả không trả lời ngay mà đăm chiêu suy nghĩ một hồi.
Trầm Thiên Phong không ngờ cô lại nói với các con về người ba chưa gặp một lần như vậy.
Cô không lấy lí do đã chết hay không có ba để nói với các con mà cô đã xây dựng lên hình ảnh mô người ba vì nhiệm vụ bí mật nên không thể gặp các con để bọn trẻ nghĩ rằng chúng vẫn có ba thậm chí là ba chúng còn là người rất đặc biệt.
Chỉ riêng chuyện này anh đã muốn bước đến ôm lấy cô và cảm ơn cô vì đã không để anh trong mắt các con trở nên xấu xa.
Ba có yêu chứng con không ạ? Gia An lo lắng hỏi.
Đương nhiên rồi.
Vậy ba đang ở đâu? Chúng con muốn gặp ba.
Nhận được sự đảm bảo của mẹ, sáu bánh bao nhỏ hào hứng đồng thanh hô lên.
Lý Giai Kỳ đứng lên nhìn về người đàn ông đứng phía sau, không biết từ lúc nào mà mắt cô đã đỏ hoe còn ầng ậng nước.
Chú ấy....chú ấy chính là....ba của các con.
Sáu bánh bao nhỏ đều kinh ngạc đến trợn mắt há miệng còn Trầm Thiên Phong thì rưng rưng nước mắt, không ngờ rằng cũng có ngày anh không khống chế được bản thân mà rơi nước mắt.
Chú chính là ba của các con.
Xin lỗi vì trước đây không thể gặp các con.
Anh nghẹn ngào nói, từ từ đi đến chỗ sáu bánh bao nhỏ: Các con có thể tha thứ cho ba vì trước đây không ở bên cạnh các con không?
Gia Khang rất có phong độ của anh cả, cậu bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiến thêm một bước cho gần với Trầm Thiên Phong hơn.
Cậu bé chỉ cao đến hông của anh nên anh cũng học theo Lý Giai Kỳ ngồi xuống nói chuyện với cậu bé.
Chúng con giống chú bởi vì chú chính là ba của bọn con? Chú thật sự là ba của bọn con sao?
Trước sự nghi hoặc của cậu bé, Trầm Thiên Phong giữ lấy cậu bé rồi khẳng định lại một lần nữa: Ba chính là ba của các con.
Ba ơi!
Cậu bé Gia Khang oà lên rồi ôm lấy cổ của anh, Trầm Thiên Phong không ngờ cậu bé sẽ khóc nên không biết an ủi cậu bé ra sao chỉ có thể ôm lấy cậu bé.
Thấy anh trai đã xác nhận, năm bé con còn lại cũng chạy đến nhào vào lòng anh.
Ba ơi!
Ba ơi!
Ba ơi!
Ba ơi!
Ba ơi!
Trầm Thiên Phong giang rộng tay ra ôm lấy sáu bánh bao nhỏ.
Bảy cha con ôm lấy nhau, sáu bánh bao nhỏ quá xúc động vì lần đầu được gặp ba nên đã oà lên khóc ôm chặt lấy ba của mình như sợ chỉ cần bỏ tay ra là ba sẽ biến mất.
Mối quan hệ huyết thống luôn là mối quan hệ gần gũi nhất trên đời, dù có cách xa bao lâu thì tình cảm là không thể chối bỏ.
Lý Giai Kỳ đứng một bên gạt nước mắt, cho đến thời điểm này thì cô biết quyết định của cô là hoàn toàn đúng đắn.
Sáu bánh bao nhỏ sau khi hiểu chuyện thì chỉ duy nhất một lần chúng hỏi cô về ba của mình, sau khi nghe được cô nói ba chúng đang đi làm nhiệm vụ bí mật thì không bao giờ hỏi nữa.
Tuy bọn trẻ không nói nhưng cô biết bọn chúng vẫn rất muốn được gặp ba của mình dù chỉ là một cuộc điện thoại cũng tốt thế nhưng cô không thể làm gì được.
Thứ duy nhất mà cô có thể làm cho bọn trẻ đó là vào sinh nhật của chúng sẽ chuẩn bị cho mỗi đứa thêm một phần quà và nói rằng đó là của ba chúng tặng.
Năm nào sáu bánh bao nhỏ cũng rất mong chờ đến sinh nhật để có thể nhận được quà và thiệp chúc mừng của ba.
Được gặp ba, sáu bánh bao nhỏ vui mừng đến mức bám riết lấy ba thậm chí còn quên cả ngủ trưa.
Chẳng mấy khi các con vui vẻ như vậy nên Lý Giai Kỳ cũng thoải mái một hôm cho các con được thức chơi với ba.
Lần đầu tiếp xúc với trẻ nhỏ, Trầm Thiên Phong có chút lúng túng nhưng cũng không quá gượng gạo.
Cả bọn trẻ lẫn anh đều là lần đầu tiên tới đây nên rất hiếu kỳ, sáu bánh bao nhỏ nằng nặc đòi ba dắt đi chơi xung quanh mãi đến tận chiều tối mới trở về.
Tuy rằng chính mình quyết định cho các con nhận ba và cũng thấy được sự vui vẻ của chúng nhưng Lý Giai Kỳ lại không biết phải đối diện với Trầm Thiên Phong thế nào.
Anh là ba của sáu bánh bao nhỏ đó là điều không thể chối cãi nhưng anh cũng chính là người đẩy cô vào vực sâu tăm tối.
Đừng nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi con.
Phương Vi đặt tay lên vai cháu gái an ủi: Dì biết con khó chịu nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại.
Nhìn thấy sáu bánh bao nhỏ vui vẻ như thế coi như cũng được an ủi một chút.
Con đường này định sẵn con là người chịu thiệt thòi rồi.
Bà chắc giận con lắm?
Kể từ lúc cô nói sự thật cho bọn trẻ