Trầm Thiên Phong không nhận được lời đồng ý trở về cùng anh của Lý Giai Kỳ nên anh quyết định dùng chiêu mặt dày mà ở lại với cô và sáu bánh bao nhỏ.
Phùng Chính bận rộn việc ở hội võ thuật nên không thường xuyên ở nhà, Doãn Thanh Linh thì đang bận rộn làm công tác chấm điểm và khen thưởng cuối năm học cho nên phần lớn thời gian chỉ có gia đình Lý Giai Kỳ ở nhà.
Bởi vì Trầm Thiên Phong làm một màn chào sân rất là ấn tượng nên mọi người trong thôn đều rất có hảo cảm với anh.
Mọi người chỉ biết chuyện cô sinh sáu đứa con chứ không hề biết tại sao cô lại có con sớm như vậy, họ vẫn cho rằng hai người đã là vợ chồng.
A Phong! Cậu và Tiểu Kỳ thôn chúng ta còn chưa có đãi tiệc mọi người đâu đấy.
Trầm Thiên Phong đưa bọn trẻ đi chơi thì gặp mấy bác lớn tuổi đi hái rau về, một bác gái trong số họ vui vẻ tiến lên xoa đầu bọn trẻ rồi nhắc nhở anh.
Ồ? Anh vẫn không hiểu rõ lắm việc đãi tiệc là như thế nào nên nhìn bác gái ý muốn bác nói rõ hơn.
Tiểu Kỳ thôn chúng ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, văn thao võ lược, không những là á quân giải võ thuật trẻ toàn quốc còn là Trạng nguyên của ba tỉnh tây nam chúng ta.
Cậu có phúc lắm mới lấy được con bé, thôn chúng ta chính là muốn cậu đãi tiệc cả thôn vì cưới được đứa trẻ ưu tú nhất thôn.
Cậu không đồng ý sao? Một bác gái khác giải thích.
Đương nhiên có thể ạ! Trầm Thiên Phong sảng khoái đồng ý.
Vậy ta đi báo với trưởng thôn.
Bác giúp cháu nói với mọi người ngày mai đến nhà cháu ăn tiệc ạ.
Thế là Trầm Thiên Phong quyết định chỉ trong tích tắc còn Lý Giai Kỳ là nhân vật chính lại hoàn toàn không biết gì.
Sáng sớm hôm sau, Lý Giai Kỳ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, Trầm Thiên Phong hôm nay cũng phá lệ dậy sớm cùng với cô.
Hai người tỉnh dậy cùng lúc và cùng phát hiện ra cả hai đang ôm nhau ngủ rất thân mật.
Đầu Lý Giai Kỳ gối lên tay của anh, tay còn lại của Trầm Thiên Phong đang đặt trên eo của cô.
Chân của hai người cũng gác lên nhau, mặt của Lý Giai Kỳ đang chôn trong lồ ng ngực anh.
Lý Giai Kỳ như mọi ngày muốn bỏ tay của anh ra để dậy nhưng lại không biết anh cũng đã dậy cho nên làm thế nào cũng không bỏ tay anh ra được.
Trầm Thiên Phong từ nhỏ luôn sống trong nguy hiểm nên tính cảnh giác vô cùng cao, những ngày trước cũng là anh cố ý lúc cô ngủ say mà ôm cô vào lòng.
Buổi sáng vì sợ cô ngại ngùng nên anh giả vờ ngủ, sau khi cô thức dậy thì anh liền nằm thêm với các con bởi anh sợ nếu dậy sớm cùng cô sẽ làm cô thẹn quá hoá giận mà đuổi anh đi.
Ngày hôm nay anh không muốn giả vờ nữa nên cứ ôm lấy cô.
Ôm cả thế giới trong lòng, ngủ cũng an tâm rất nhiều.
Vì mới thức dậy nên giọng nói của anh có chút khàn.
Lý Giai Kỳ không ngờ vừa mới sáng sớm đã bị anh rải cho cả tạ thính, cô xấu hổ đẩy anh ra nhưng càng đẩy thì anh càng ôm chặt.
Anh đừng có được nước lấn tới.
Tuy rằng đang rất xấu hổ nhưng cô vẫn lạnh giọng cảnh cáo anh.
Em đừng có lộn xộn, tôi ăn chay lâu lắm rồi đấy.
Bởi vì anh thật sự đã ăn chay rất lâu rồi lại thêm là sáng sớm nên anh đã có phản ứng vì thế đã tốt bụng nhắc nhở cô.
Lý Giai Kỳ cảm nhận rõ có thứ đang cọ vào bụng mình, cô tức giận há miệng cắn một cái vào chỗ xương quai xanh của anh.
Bị cắn nhưng Trầm Thiên Phong không những không kêu mà nhíu mày một cái cũng không, anh mỉm cười nhìn cô âu yếm.
Tôi nói được làm được, không được em đồng ý thì sẽ không làm gì em nếu không sẽ tự chặt đi hai tay.
Tuy nhiên da thịt tôi cứng sợ em cắn sẽ đau răng, có chỗ khác mềm hơn để em cắn cho hả giận.
Dứt lời, Trầm Thiên Phong cúi xuống ngậm lấy môi cô rồi nhanh chóng công thành đoạt đất, càn quét trận địa.
Lý Giai Kỳ bị anh hôn bất ngờ, cả cơ thể lại bị anh ôm chặt trong lòng nên không thể phản kháng chỉ có thể thừa nhận nụ hôn bá đạo của anh.
Mấy phút sau, Lý Giai Kỳ vì hết dưỡng khí mà đỏ bừng mặt, Trầm Thiên Phong lúc này mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
Em phải học cách thở lúc hôn chứ.
Anh liếm một vòng quanh môi của mình, nhìn cô đầy say mê.
Đương nhiên tôi không thể so sánh với người dày dặn kinh nghiệm như anh được.
Đáng lẽ ra bị anh hôn bất ngờ thì cô sẽ tức giận nhưng mà nghe thấy anh chê mình không biết hít thở trong lúc hôn làm cô lại nhớ đến cảnh anh ở trong phòng với tám chín người phụ nữ, cô bỗng chốc chỉ muốn đập cho anh một trận.
Ngày nào trong lúc ngủ tôi cũng mơ thấy mình được ôm em, hôn em thậm chí là cả việc kia nữa thì đương nhiên là phải giỏi rồi.
Thấy cô không tức giận việc bị mình hôn, hòn đá trong lòng anh cũng được bỏ xuống.
Anh sáp lại gần cô, ngả ngớn.
Một Trầm Thiên Phong lạnh lùng cao ngạo mà Lý Giai Kỳ từng biết khác hoàn toàn với tên mặt dày vô sỉ đang nằm cạnh cô.
Ngay cả đi ngủ mà cũng mơ đến mấy chuyện xấu hổ đó được, đúng là bại hoại.
Chủ tịch Trầm khiêm tốn rồi, tuy rằng lần đó tôi bị tái phát chứng ám ảnh sợ hãi nhưng vẫn nhớ rõ ràng có chín cô gái ở trong phòng.
Với vị thế của anh thì cần loại nào và bao nhiêu mà chẳng có.
Lý Giai Kỳ mỉa mai.
Trầm Thiên Phong lại không hề tức giận, trái lại anh bật cười sảng khoái.
Lý Giai Kỳ ngắm anh cười đến mê mẩn, thì ra nụ cười toả nắng chính là như vậy sao.
Em ghen sao? Anh hôn một cái vào môi cô, ánh mắt nhu tình như nước.
Vớ vẩn.
Tôi và anh không có quan hệ gì thì việc gì phải ghen với tuông.
Bị anh nói, Lý Giai Kỳ thấy chột dạ nhưng vẫn cứng miệng phản bác.
Ngoại trừ lần đó cùng với em thì ba mươi lăm năm nay đại điêu của tôi vẫn chỉ có một công dụng là đi tiểu giống Gia Khang mà thôi.
Tên này nói chuyện càng ngày càng không kiêng nể gì, anh ta không ngại nhưng người nghe là cô cũng biết xấu hổ.
Ăn nói linh tinh.
Lý Giai Kỳ đẩy anh ra muốn đứng dậy nhưng lại bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.
Cùng với con trở về với tôi.
Không còn ngữ khí