Ở phía trong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương đang đứng chờ mọi người.
Nhìn thấy Lý Giai Kỳ mang theo con về cùng với lão đại nhà mình, khuôn mặt của cả hai ngập tràn vui mừng.
Tuy rằng Trầm Thiên Phong đã nói sơ qua về sáu bánh bao nhỏ nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn không thể không giơ ngón cái lên.
Lão đại quá là trâu bò, một lần mà được hẳn sáu sản phẩm.
Nhìn ánh mắt tán dương và hâm mộ của hai người đứng kia, Trầm Thiên Phong cảm thấy rất có thành tựu.
Ai có thể ngờ được chứ, một lần được sáu, là đàn ông thì không ai không tự hào về thành tích này.
Chúc mừng lão đại! Đàm Minh Viễn nhiệt tình đến chúc mừng sau đó chào hỏi với ba người lớn và sáu bánh bao nhỏ.
Sau màn chào hỏi rất chi là cồng kềnh và khoa trương thì cuối cùng cũng là thời điểm dùng bữa tối.
Bàn ăn lớn trong phòng ăn hôm nay cũng có thể phát huy hết công dụng.
Trên chiếc bàn ăn hình bầu dục dài hàng chục mét với những hoa văn tinh xảo và chi tiết dát vàng bày rất nhiều món ăn.
Sáu bánh bao nhỏ bình thường đều rất hiếu động nhưng từ khi bước vào trong Hải Thiên Đế Cung thì Lý Giai Kỳ cảm giác được chúng không được tự nhiên cho lắm.
Có lẽ là do tâm linh cảm ứng mà cả sáu bánh bao nhỏ đều có vẻ sợ sệt, ngồi trên bàn ăn cũng không dám nhìn xung quanh mà chỉ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
Lý Giai Kỳ đã phát hiện ra sự khác thường của bọn trẻ còn Trầm Thiên Phong thì vẫn đang trò chuyện với Đàm Minh Viễn.
Cô cẩn thận gắp món thịt gà mà Gia Ý ngồi bên cạnh thích ăn nhất sau đó cúi xuống nhỏ giọng hỏi cô bé.
Con thấy không khoẻ ở đâu sao?
Gia Ý mặt buồn rầu lắc đầu: Con rất khoẻ chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi ạ.
Con thấy sợ điều gì sao? Có thể nói với mẹ được không?
Nhà của ba lớn quá, đồ dùng cũng không giống với nhà của chúng ta.
Con sợ sẽ làm hỏng đồ của ba.
Lý Giai Kỳ không ngờ là cô bé lại cảm thấy sợ vì điều này, còn nhớ lúc mới đến đây lần đầu cô cũng sợ hãi tương tự như Gia Ý bây giờ.
Không cần phải sợ hãi, con cứ coi ở đây giống nhà của chúng ta.
Các anh chị em của con cũng cảm thấy giống con sao?
Con nghĩ là vậy ạ.
Lý Giai Kỳ lại gắp thêm món cô bé thích, bởi vì tâm trạng của các con không tốt nên bữa ăn này cả mấy mẹ con đều ăn rất ít.
Đưa các con ra phòng khách, sáu bánh bao nhỏ giống như chú chim nhỏ nép vào lòng mẹ.
Mẹ ơi! Chúng ta về nhà được không? Nhà của ba con ở không quen.
Gia An nép vào lòng mẹ uỷ khuất.
Nhà của ba không giống nhà chúng ta.
Lỡ con làm hỏng đồ có bị ba mắng không ạ? Gia Khôi lo lắng hỏi bởi bình thường ở nhà, cậu bé rất hiếu động và thường xuyên làm rơi vỡ đồ.
Lý Giai Kỳ đau lòng nhìn các con, bà ngoại Phương và Phương Vi cũng cảm thấy không thoải mái nhưng dù sao cũng là người lớn nên có thể khống chế được cảm xúc không giống bọn trẻ.
Dù rất thương các con nhưng Lý Giai Kỳ đã đồng ý sẽ cho sáu bánh bao nhỏ có thêm nhiều thời gian thân cận với ba của mình để bồi dưỡng tình cảm cho nên đây là cửa ải khó khăn nhất và cũng là cửa ải bắt buộc phải vượt qua.
Nghe mẹ nói này, các con có muốn được ở cùng với ba không? Ba đã rất lâu rồi không được gặp mặt các con cho nên rất muốn có nhiều thời gian ở cùng với các con.
Các con không cần phải sợ hãi bởi nhà của ba cũng giống với nhà của chúng ta, các con không cần lo lắng sẽ làm hỏng đồ, chỉ cần các con cẩn thận mô chút vậy chẳng phải sẽ không sao sao?
Vậy chúng con có thể chơi đùa ở đây được không ạ? Gia Minh dè dặt hỏi mẹ.
Đương nhiên có thể.
Bây giờ đang nghỉ hè nên các con có thể ở đây thoải mái chơi đùa cũng là làm quen với mọi người ở đây.
Vậy mẹ không ở đây cùng với chúng con ạ? Cậu bé Gia Khang nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.
Lý Giai Kỳ âm trầm đỡ trán, tại sao cái tính cách nhạy bén này lại di truyền hoàn hảo đến vậy.
Mẹ sẽ ở nhà của chúng ta, khi nào các con nhớ mẹ có thể về nhà với mẹ.
Cô và Trầm Thiên Phong trên danh nghĩa không hề có một mối ràng buộc nào, họ chỉ là ba và mẹ của sáu bánh bao nhỏ nên cô không thể cứ mặt dày sống ở đây.
Tại sao ba mẹ không ở chung một chỗ giống như ở quê ạ? Gia Hân tò mò.
Bởi vì mẹ còn phải đi làm, được nghỉ thì chúng ta sẽ ở cùng nhau giống như trước đây, có được không?
Trầm Thiên Phong dù mải nói chuyện với Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương nhưng anh cũng chú ý thấy mẹ con Lý Giai Kỳ ăn ít hơn bình thường.
Tạm dừng lại chủ đề nói chuyện, anh đi tìm thì thấy mấy người đang ngồi ở phòng khách mà sáu bánh bao nhỏ có vẻ không được thoải mái lắm cứ nép vào lòng mẹ và bà, bọn chúng không chạy nhảu nô đùa giống như mọi ngày.
Đến gần hơn một chút thì anh nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy mẹ con cũng biết được sự lo lắng của sáu bánh bao nhỏ.
Đây là nhà của ba, sau này các con thích chơi thứ gì thì chơi thứ đó.
Ở nhà của mẹ chơi thế nào thì ở đây các con có thể chơi như thế không cần lo lắng.
Anh ngồi xuống trước mặt cô và các con, nhẹ giọng vỗ về.
Nhưng con sợ sẽ làm hỏng đồ ạ.
Gia Khôi dè dặt.
Trầm Thiên Phong yêu chiều xoa đầu con trai: Hỏng rồi thì thôi, với ba thì không có gì quý hơn mẹ con và các con.
Trầm Thiên Phong vừa nói vừa thâm tình nhìn Lý Giai Kỳ nhưng cô lại tránh ánh mắt của anh.
Anh cũng không miễn cưỡng cô, anh nhấc Gia Minh và Gia Ý đang ngồi nép trong lòng mẹ xuống đất.
Ba có bất ngờ cho các con đấy, mau cùng với quản gia Lưu đi xem bất ngờ đi nào.
Nhận được sai bảo, quản gia Lưu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh liền tiến lên làm động tác mời với bọn trẻ, Lý Giai Kỳ cũng lấy cớ đi cùng các con để không phải ở lại.
Quản gia Lưu đưa cả nhà Lý Giai Kỳ đi lên trên lầu hai.
Ông đưa bà ngoại và Phương Vi về phòng của họ trước bởi vì đi lại một ngày khiến hai người họ đều rất mệt mỏi sau đó ông mới đưa mấy mẹ con đến trước một căn phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến Lý Giai Kỳ có hơi bất ngờ.
Ông chủ nói hiện tại sẽ vẫn để cho thiếu gia và tiểu thư ở chung một phòng, sau này quen rồi thì mỗi người sẽ có một phòng riêng của mình.
Trong căn phòng rộng lớn có hai chiếc giường lớn, một màu hồng và một có màu xanh dương.
Trong phòng còn có rất nhiều đồ chơi và có nguyên một khu vui chơi thu nhỏ.
Vất vả cho quản gia Lưu rồi ạ.
Quản gia Lưu mỉm cười nhưng Lý Giai Kỳ lại nhìn thấy từ khoé mắt ông chảy ra hai hàng nước mắt.
Cô bước đến vỗ nhẹ vào tay của ông xem như an ủi.
Tôi còn tưởng rằng cả đời này ông chủ sẽ sống một mình không ngờ rằng hai người đều đã sinh một đàn con rồi.
Lý Giai Kỳ không tiện nói nhiều nên chỉ gượng cười.
Quản gia Lưu là người nhìn Trầm Thiên Phong lớn lên nên đương nhiên tình cảm không hề ít, cô cũng không tiện nói ra chuyện giữa bọn họ cho nên chỉ đành im lặng.
Wow! Mẹ ơi! Đó là thứ gì vậy ạ?
Lời nói non nớt của cậu bé Gia Khang thành công thu hút sự chú ý của hai người lớn.
Cậu bé đứng ở sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mấy