Cho đến khi bữa tiệc sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ gần kết thúc thì ở bên ngoài có âm thanh xôn xao, tiếp đó là một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi bước nhanh từ ngoài vào.
Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tôi về muộn, mong là còn kịp tiệc sinh nhật của các bé con.
Người đàn ông còn chưa kịp ngồi vào ghế đã vội mở miệng xin lỗi.
Anh ta xuất hiện làm bầu không khí càng thêm vui vẻ, Lý Giai Kỳ đoán anh ta chính là Lý Lập Thành, người thân cận duy nhất của Trầm Thiên Phong mà cô chưa từng gặp.
Thấy người tới, không chỉ Đàm Minh Viễn mà ngay cả Trầm Thiên Phong cũng vui vẻ tiếp đón anh ta.
Tiểu tử, còn tưởng cậu không về kịp.
Âu Dương Hào Kiện đấm nhẹ một cái vào vai Lý Lập Thành trách móc.
Lão đại có được con trai con gái, ngày vui như vậy sao có thể vắng mặt.
Lý Lập Thành sảng khoái cười đáp.
Xem như cậu biết điều.
Trầm Thiên Phong rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra cao ngạo chỉ nói một câu như vậy rồi ra hiệu cho Lý Lập Thành ngồi xuống.
Các con của lão đại đâu? Tôi có quà cho chúng.
Sáu bánh bao nhỏ đang ngồi ăn bánh kem nghe thấy được tặng quà thì mắt sáng lên như bóng đèn vội vàng bỏ bánh kem trên tay xuống chạy đến chỗ người mới tới.
Lý Lập Thành từ tay thuộc hạ lấy ra sáu hộp quà lần lượt tặng cho từng bé con.
Sáu bánh bao nhỏ nhận được quà đương nhiên rất vui vẻ nhưng cũng không quên lễ phép cảm ơn.
Mạc Văn Bác đứng ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào người Âu Dương Hào Kiện, bộ dạng ghét bỏ: Cậu xem Lý Lập Thành người ta bận rộn vẫn nhớ mua quà cho các cháu mà cậu rảnh rỗi lại không biết mua quà.
Mấy người Đàm Minh Viễn, Ngô Việt Bân, Mạc Văn Bác và Tiểu Dương đều kỹ lưỡng chuẩn bị quà cho sáu bánh bao nhỏ chỉ riêng Âu Dương Hào Kiện trực tiếp cho tiền, bị hỏi thì còn chống chế là cho tiền để bọn trẻ thích gì tự mua.
Bị ghét bỏ, Âu Dương Hào Kiện vẫn không biết xấu hổ mà nói: Mấy ngày các cậu mua quà chắc gì bọn trẻ đã thích, ngược lại tôi cho chúng tiền thì chúng thích mua gì thì mua.
Mấy đứa trẻ bốn tuổi thì biết tự mua đồ mình thích.
Thấy Âu Dương Hào Kiện vẫn cứng đầu, Mạc Văn Bác trực tiếp dội cho gáo nước lạnh.
Trước giờ Âu Dương Hào Kiện không bao giờ cãi thắng Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác, không bao giờ đánh lại lão đại và Lý Lập Thành còn Ngô Việt Bân thì không bao giờ tránh được mấy thứ thuốc quái dị của anh ta.
Bây giờ cũng vậy, Âu Dương Hào Kiện nói không lại Mạc Văn Bác chỉ có thể yên lặng.
Mọi người mải vui mà không ai để ý đến bà ngoại Phương và Phương Vi đang vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lý Lập Thành.
Bà ngoại Phương thậm chí còn tưởng rằng mình hoa mắt nên bỏ chiếc kính đang đeo ra lau đi lau lại mấy lần.
Đến khi nhìn rõ người vừa đến, giọng bà run run phải nhờ vào Phương Vi đỡ mới không bị ngã.
Lập Thành thiếu gia? Cậu....cậu là Lập Thành thiếu gia, con trai của tiểu thư Phương Hoa?
Lý Lập Thành đang trò chuyện vui vẻ với đám huynh đệ của mình thì đột nhiên có một bà lão đến đứng trước mặt anh rồi gọi anh là thiếu gia.
Đã rất lâu rồi không có ai gọi anh như vậy nữa nhưng bà lão trước mắt này anh chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà vẫn chưa nhớ được là ai.
Bà là.....
Với hành động khác thường của bà ngoại Phương, mọi người cũng là không hiểu chuyện gì đều đang nghi hoặc nhìn về phía bà.
Bởi vì quá xúc động mà bà ngoại Phương không nói được lời gì, khuôn mặt già nua vừa khóc vừa cười càng làm mọi người tò mò rốt cuộc là bà bị làm sao.
Phương Vi không kích động quá mức giống mẹ mình mà bà vẫn giữ được bình tĩnh, bà quan sát kỹ người đàn ông trước mắt, đánh giá tỉ mỉ sau đó xác định chính là người mà mình nghi ngờ thì mới lên tiếng.
Tôi họ Phương, mẹ của tôi họ Hạ.
Vú nuôi của tiểu thư Vệ gia cũng họ Hạ.
Lời Phương Vi nói ra thì mọi người nghe không hiểu nhưng Lý Lập Thành thì thật sự chấn động, anh không dám tin mà nhìn vào hai người trước mặt.
Trầm Thiên Phong dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, anh không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã có đáp án của mình, đôi mắt đen láy nhìn vào Lý Lập Thành rồi lại nhìn Lý Giai Kỳ đầy thâm ý, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Lý Lập Thành cũng cẩn thận nhìn kỹ lại Phương Vi sau đó đôi mắt loé lên, giọng anh lạc đi không dám tin vào sự thật.
Dì là dì Vi? Là con gái của bà vú?
Là tôi!
Nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng, Lý Lập Thành xúc động đến rơi nước mắt.
Anh ôm chầm lấy bà ngoại Phương khóc to như một đứa trẻ.
Bà vú! ....Người thật sự là bà vú!
Ba người xa cách hơn hai mươi năm mới được đoàn tụ nên vừa mừng vừa xúc động, ai cũng không kìm được cảm xúc.
Lý Giai Kỳ đứng ở một bên, tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng để bà ngoại và Phương Vi phải xúc động đến như vậy thì Lý Lập Thành kia chắc là người thân hoặc người quen cũ.
Bà Vú! Em gái....em gái của con....nó còn không?
Lý Lập Thành không dám nhìn thẳng vào bà ngoại Phương, anh sợ rằng điều mà bà sắp nói ra sẽ khiến mọi hy vọng của anh sụp đổ.
Bà ngoại Phương cũng thầm tự trách bản thân mải vui mà quên mất chuyện quan trọng.
Bà vươn tay kéo tay Lên đến đứng trước mặt của Lý Lập Thành.
Nó đây! Bà lại quay sang nói với Lý Giai Kỳ đang ngơ ngác nhìn mình: Tiểu Kỳ! Cậu ấy chính là anh trai của con, anh trai ruột thịt.
Mọi người trong phòng đều chấn kinh, Lý Giai Kỳ là em gái ruột thịt của Lý Lập Thành vậy có nghĩa sáu bánh bao nhỏ là cháu ngoại ruột của cậu ta, tin tức này quá chấn động rồi.
Trầm Thiên Phong không có biểu hiện gì, anh ra hiệu cho người hầu đưa sáu bánh bao nhỏ ra ngoài sau đó kêu mọi người cùng ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Lý Giai Kỳ còn chưa tiếp nhận nổi tin tức mà bà ngoại Phương vừa nói ra, cô vừa bối rối vừa gấp gáp hỏi lại: Bà ngoại! Chuyện này là sao? Vừa rồi con nghe thấy rõ ràng anh ta gọi bà là bà vú nhưng bà là bà ngoại của con.
Bà ngoại Phương biết rõ cô đang lo lắng điều gì, bà âu yếm vuốt v e mái tóc của cô: Tiểu Kỳ! Ta không phải bà ngoại của con, ta chẳng qua chỉ là vú nuôi của mẹ con mà thôi.
Bà ngừng lại nhìn sang Lý Lập Thành ở bên cạnh: Cậu ấy mới chính là người thân ruột thịt của con.
Me mau nói ra đi, Tiểu Kỳ cần phải biết rõ sự thật.
Phương Vi lấy lại bình tĩnh, lên tiếng.
Mọi