Lâm Viên Chấn thấy vẻ mặt kinh ngạc cũng mọi người cũng hơi sửng sốt, nhìn chị hai nhà mình một cái rồi liền cười ""hì hì". Đáy lòng sợ hãi đến gào thét, xong rồi xong rồi, mình nhất thời nhìn thấy chị dâu của Tiểu Đường Tử mà vui vẻ, kích động, quên mất còn có chị hai ở đây, u hu, toi rồi.
""Tiểu Viên Tử, nào, nói cho chị hai xem ở trường đua ngầm có chuyện gì, nói tốt thì chị hai không phạt em!"" Dáng vẻ Lâm Viên Dịch uy hiếp, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn em trai mình có phần tà ác.
Diệu Đường nhìn bạn tốt của mình một cái, đáy lòng không khỏi mặc niệm cho Tiểu Viên Tử. Ài, Tiểu Viên Tử tự cầu phúc đi, nghĩ đến cậu ta trốn ở nhà cũ nhiều ngày như vậy cuối cùng vẫn bị chị gái phát hiện.
""Hì hì, chị hai, có thể không nói không!"" Lâm Viên Chấn lấy lòng nhìn Lâm Viên Dịch, trên mặt bày ra nụ cười đáng yêu.
""Không muốn nói cũng được, dạo này bị ông cho thao luyện có chút mệt, chị nghĩ ông cũng sẽ vui khi đổi người khác!"" Con ngươi tà tứ của Lâm Viên Dịch mang theo vài phần dọa dẫm, lạnh lùng nhìn Lâm Viên Chấn.
""Không phải chứ chị hai, nếu em đến thật thì sẽ bị ông huấn luyện đến chết luôn đó!"" Lâm Viên Chấn không khỏi uất ức kêu lên.
""Em bị huấn luyện đến chết thì liên quan gì đến chị, cũng chẳng phải chị huấn luyện!"" Lâm Viên Dịch chẳng chút động lòng, nhướn mày.
""Chị dâu, có thể nói không, em có thể nói không, nói xong chị có thể cầu tình giúp em không, em không muốn bị ông huấn luyện đâu!"" Lâm Viên Chấn thấy chị hai mình không chút mềm lòng, không khỏi nhìn về phía Hân Nghiên đằng sau Diệu Hàm.
""Nói cẩn thận!"" Diệu Hàm nhíu mày nhìn Lâm Viên Chấn một cái.
""Em sai rồi Chị Hàm!"" Thấy thanhâm lạnh lùng của Diệu Hàm, Lâm Viên Chấn càng run rẩy hơn, ài, xong rồi, tuy chị hai nhà mình không phải là người có thể lừa gạt, nhưng tốt xấu gì thì vẫn tốt hơn chịcủa Tiểu Đường Tử nhiều. Khí chất lạnh lùng của chịĐường lần nào cũng đủ khiến cho cậu đông cứng!
""Không sao đâu, cậu nói đi!"" Giọng nói thanh lạnh vang lên từ phía sau Diệu Hàm, lạnh lùng nhưng cũng mang theo vài phần dịu dàng. Ấn tượng của nàng về Lâm Viên Chấn không tệ, hơn nữa còn là bạn tốt của Đường Đường.
Tuy chưa thấy người, nhưng Lâm Viên Dịch và Lệ Vỹ Văn nghe giọng nói này xong không khỏi nhướn mày. Diệu Hàm thích phụ nữ lạnh lùng ư? Tuy giọng nói hơi lạnh lùng nhưng nghe rất dễ chịu, hai người không khỏi liếc về phía sau Diệu Hàm vài cái.
Thấy La Vu Duyệt bên cạnh ra sức rót rượu, Lâm Viên Dịch nhớ tới sóng ngầm nổi lên giữa Diệu Hàm và La Vu Duyệt lần trước ở Bát Trọng Thiên, nhướn mày một cách thích thú.
Nghe thấy thanh âm của Hân Nghiên, Lâm Viên Chấn mới yên tâm, vì vậy bèn nói chuyện lần trước ở đường đua ngầm ra cho mọi người nghe, nói đó là một ngày đẹp trời, nói đến mức hai người Lâm Viên Dịch và Lệ Vỹ Văn ánh mắt không ngừng lộ ra vẻ kinh ngạc. Đáy lòng thầm nghĩ, tên Diệu Hàm này vậy mà lại tìm một cô vợ dũng mãnh như vậy, còn vừa ra tay liền ra 30 tỷ, sau cùng chẳng phải thắng đầy túi ư.
Tuy Diệu Hàm hôm ấy cũng ở đó, nhưng cụ thế xảy ra chuyện gì thì cô không rõ, càng không biết Hân Hân của cô lại khí phách đánh cược 30 tỷ mình thắng, điều này càng khiến Diệu Hàm thêm nghi hoặc. Rốt cuộc thân phận của Hân Hân là gì, dễ dàng đưa ra 30 tỷ để cược như vậy, cái giá như thế cứ cho như ở Kinh Thành Đế Đô thì cũng chẳng có vài người sẵn lòng! Diệu Hàm vẫn luôn chăm chú nghe.
Một bên khác, La Vu Duyệt đang không ngừng rót rượu cũng không tự chủ mà dừng động tác uống rượu lại, nghe Lâm Viên Chấn kích động nói ở đó, con ngươi không khỏi nhìn về phía sau Diệu Hàm, đáy mắt mang theo vài phần âm tình bất định. 30 tỷ, ha, Diệu Hàm đúng là hào phóng, cho nàng 30 tỷ đi đánh cược. Bất giác, trên mặt La Vu Duyệt tăng thêm vài phần trào phúng cùng lãnh ý khinh thường, sắc mặt càng thêm u ám. Người phụ nữ Hân Nghiên này quả thực là ở bên Diệu Hàm chỉ vì tiền, nhưng cô ta cũng có tiền, vì sao cô ta lại không được, đôi mắt La Vu Duyệt hiện lên sự tàn nhẫn.
Sau khi Lâm Viên Chấn nói hết mọi chuyện, mọi người đều khiếp sợ cô vợ của Diệu Hàm. Hào phóng đánh cược 30 tỷ, kĩ thuật đua xe siêu đỉnh, bản lĩnh khiến người ta kinh ngạc, người phụ nữ như vậy còn là người à, quả thực còn đàn ông hơn đàn ông đó!
Đáy lòng Lệ Vỹ Văn càng thêm nghi hoặc, người mà Diệu Hàm tìm được chắc không phải là phụ nữ, không phải là một người đàn ông hay một người đàn ông chuyển giới đấy chứ, thậm chí cô ta còn nghĩ lát về nhất định phải kiểm tra vợ Diệu Hàm một lượt.
Vốn trong lòng Diệu Hàm rất tức giận với chuyện đua xe hôm đó, nhưng giờ phút này nhìn thấy biểu tình kinh ngạc cùng khiếp sợ của mọi người, khóe môi không khỏi cong lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Vẻ mặt đó giống như đang nói, vợ của tôi lợi hại vậy đấy!
""Em dâu! Nào nào, nói cho chị xem, em học đua xe ở đâu thế!"" Lệ Vỹ Văn càng thêm tò mò về cô vợ nhỏ của Diệu Hàm, cong môi, ánh mắt nhìn chằm chằm ra sau Diệu Hàm.
""Cậu sinh muộn hơn tôi 5 tiếng!"" Diệu Hàm nghe thấy lời của Lệ Vỹ Văn, nhíu mày lạnh lùng nói.
""Khụ khụ, được thôi, chị dâu, đến đây, nói cho chúng tôi một chút đi!"" Lệ Vỹ Văn thấy ánh mắt nguy hiểm như băng của Diệu Hàm, nhất thời cả kinh, sửa miệng nói.
Lâm Viên Chấn bên cạnh cũng hứng thú mở miệng, rất muốn biết Diệu Hàm sao có thể tìm được một cô vợ mạnh mẽ như vậy. Trong lòng Lâm Viên Chấn không khỏi oán thầm, có thể làm ra chuyện mạnh mẽ như thế thì chắc không mấy xinh đẹp nhỉ.
""Hân Hân!"" Diệu Hàm quay đầu lại, thâm tình nhìn Hân Nghiên một cái, ôm nàng đến trước mặt mọi người.
Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm một cái, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên nhìn mấy người trong phòng bao, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.
""Chào mọi người, tôi là Hân Nghiên, là vợ của Diệu Hàm!"" Tự giới thiệu một cách gọn gàng lưu loát lại mang theo vài phần lạnh lùng, hoàn toàn hợp với khí chất trên người Hân Nghiên.
Lệ Vỹ Văn và Lâm Viên Dịch chưa gặp qua Hân Nghiên, lúc này vừa nhìn thấy quả thực kinh sợ không thôi. Chậc chậc, trách không được Diệu Hàm ba mươi năm không vướng bụi trần chịu không nổi, thì ra người có một không hai thế kia, thảo nào Diệu Hàm ôm vợ mình chặt vậy.
Hân Nghiên hôm nay mặc một chiếc váy bằng voan trắng đơn giản, làn váy dài đến đầu gối, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, đôi mắt trong suốt, tóc đen tựa nhung thả sau lưng, cả người trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao quý mà tao nhã. Dù Lệ Vỹ Văn và Lâm Viên Dịch nhìn quen không ít phụ nữ thì ánh mắt cũng vẫn sáng lên, đặc biệt là khí chất bình thản lãnh đạm trên người phụ nữ trước mắt này khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Mỗi người trong số họ đều là thiếu gia giàu có và quyền lực ở Kinh Đô, sự rèn luyện thời thơ ấu đã khiến bọn họ dưỡng thành một cổ khí chất cao quý, ngay cả khi họ đang ngồi cũng mang đến cảm giác cao quý hơn người ta một bậc.
Nhưng người phụ nữ trước mặt nghe nói chỉ là một người bình thường, khí chất cao quý, lãnh đạm tỏa ra từ trong ra ngoài lại đặc biệt thu hút người khác, hơn nữa còn rất hào phóng, không vì thân phận của bọn họ mà tỏ ra ham muốn.
Không thể không nói, người phụ nữ này, là bảo vật!
Quan sát xong Hân Nghiên, Lâm Viên Dịch dẫn đầu lên tiếng trước, cô lịch sự nói.
"Chào chị dâu, tôi là Lâm Viên Dịch, chị hai của Tiểu Văn Tử, sau này cô có thể gọi tôi là Văn Dịch!"
"Chào chị!"
Hân Nghiên lạnh lùng gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt khi nhìn những người bạn của Diệu Hàm đã nhu hòa hơn một chút.
"Chào chị dâu, tôi là Lệ Vỹ Văn, mới từ nước ngoài trở về!"
Lệ Vỹ Văn thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình, nghiêm túc chào Hân Nghiên.
"Bác sĩ?"
Nhìn Lệ Vỹ Văn, Hân Nghiên liền nhíu mày, lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Lệ Vỹ Văn nghe thấy lời nói của Hân Nghiên thì giật mình, có chút sững sờ nhìn Hân Nghiên, ngay cả những người khác, bao gồm cả Diệu Hàm cũng đổ dồn ánh mắt ngạc