"Phụt..."
Nghe thấy câu đó của Dạ Sở Hân, hai người Diệu Diệu và Lâm Viên Chấn ở bên cạnh đang uống nước trong tách trà thì đồng loạt phun hết ra.
Diệu Diệu phun thẳng lên bàn, may mà trên bàn không có đồ ăn, nếu không thì phun nước miếng lên bàn rồi ai mà ăn nữa.
Lâm Viên Dịch không may mắn như vậy, chị cậu ngồi bên cạnh, Lâm Viên Chấn phun một cái, liền phun ngay vào mặt Lâm Viên Dịch.
Trong phút chốc, sắc mặt của Lâm Viên Dịch đột nhiên trở nên u ám.
"chị... chị hai, không phải em cố ý đâu, em thật sự không cố ý, hahaha, nào, chị hai, em lau cho chị!"
Lâm Viên Chấn mặt đầy sợ hãi, liều mạng cố nín cười, cầm lấy miếng vải trên bàn lau mặt cho Lâm Viên Dịch
Nhìn bộ dạng Lâm Viên Dịch bị em trai mình phun nước miếng đầy mặt, Lệ Vỹ Văn ở bên cạnh không nhịn được cười lớn.
"Hahaha, Viên Dịch, chị trở thành tên ẻo lả từ khi nào vậy, hahaha, buồn cười quá!"
Trong lòng Lệ Vỹ Văn không nhịn được cười, cô ta chỉ cảm thấy cô gái mặc váy hoa này không phải dũng cảm tầm thường, lại dám gọi Lâm Viên Dịch là tên ẻo lả, cô ta âm thầm khen ngợi.
Lâm Viên Dịch là ai? Chưa đến đây đã mang cấp bậc thiếu tướng, trong quân đội nổi tiếng là diêm la hút máu, những binh tôm tướng tép dưới quyền cô không ai không sợ cô cả.
Nhưng bây giờ tốt rồi, lại có người gọi cô là tên ẻo lả, Lệ Vỹ Văn hận không thể vỗ tay khen ngợi cô gái mặc váy hoa tinh ranh này.
Mà sắc mặc của Lâm Viên Dịch vốn đã rất khó coi vì bị cậu em trai phun trà vào mặt, lúc này lại thấy Lệ Vỹ Văn cười đùa như vậy, cô cảm thấy trong lòng đang nổi lên từng đợt lửa không tên. Gương mặt u ám cũng ngày càng trở nên khó coi hơn.
"Lâm Viên Chấn!"
"chị, em sai rồi, em thật sự sai rồi, xin chị bỏ qua cho em, chị hai!" Lâm Viên Chấn mặt đầy đau thương nhìn Lâm Viên Dịch xin được đại xá.
Không đợi Lâm Viên Dịch nói xong, Diệu Diệu ở bên cạnh không khỏi nhìn chằm chằm tấm vải trên tay Lâm Viên Chấn, cậu ta thốt lên.
"Tiểu Văn Tử, miếng vải cậu đang cầm trong tay không phải giẻ lau bàn vừa rồi chứ!"
Lời nói của Diệu Diệu lập tức khiến khuôn mặt ngày càng khó coi của Lâm Viên Dịch càng thêm khủng bố, ai bảo con trai thứ hai của nhà họ Lâm không kinh khủng bằng con cả nhà họ Diệu, kéo người đó ra ngoài, cậu bảo đảm không đánh chết cậu ta.
Lúc này, con trai thứ hai của nhà họ Lâm thật sự không thể từ khủng bố là có thể hình dung được, cô tức giận gầm lên với Lâm Viên Chấn.
"Lâm Viên Chấn, tên nhóc cậu thiếu luyện tập rồi có phải không?"
Nhà họ Lâm từ trước đến nay là người thô bạo, ai phạm sai lầm đều bị đưa vào quân đội luyện tập kịch liệt một phen, nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Viên Dịch như vậy, Lâm Viên Chấn không khỏi run rẩy.
"chị hai, em sai rồi!"
Lâm Viên Chấn vứt chiếc giẻ lau trong tay, cậu ta nào biết cái khăn mình tiện tay cầm lấy lại là giẻ lau cơ chứ. Lúc này cậu ta mới nhớ ra, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, suýt nữa thì hét lên với Lâm Viên Dịch "em không cần"!
Sắc mặt Lâm Viên Dịch vẫn u ám khó coi như cũ, lạnh lùng nhìn cậu em ngu ngốc của mình: "Đứng sang một bên!"
Nghe thấy những lời của Lâm Viên Dịch, Lâm Viên Chấn yếu ớt cử động cơ thể, vẻ mặt oan ức sắp khóc.
Lâm Viên Dịch quay đầu lại nhìn Dạ Sở Hân đứng ở cửa, vẻ mặt u ám của cô dần dịu lại, ngay cả khí thế diêm vương khủng bố cũng biến mất, lông mày nhướng lên đầy tà ác.
"Có thể gặp nhau ở đây, thật sự rất trùng hợp, cô gái mặc váy hoa!" Lâm Viên Dịch nhíu mày lạnh lùng đáp.
"Có ai nói không phải sao, không ngờ lại có thể gặp được tên ẻo lả ở đây!" Dạ Sở Hân khinh thường nhìn Lâm Viên Dịch, lầm bầm châm biếm một tiếng.
Diệu Hàm nhìn hai người bọn họ đang đấu khẩu với nhau, trong đôi mắt đen thâm thúy lộ ra một tia tính toán.
Vừa đến liền đấu khẩu, quả nhiên là có gì đó rồi!
Xem ra lần này cô ấy bảo Hân Hân mang theo cô hoa hồ điệp này đến thật sự không sai mà!
Hân Nghiên nhíu mày, khó hiểu nhìn thoáng qua Lâm Viên Dịch ở phía đối diện, sau đó nhìn bạn thân mình, nghi ngờ hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Hân Nghiên, Lâm Viên Dịch lạnh lùng nhìn Dạ Sở Hân với ánh mắt khinh thường.
"Trên ảnh!"
"Trên ảnh!"
Dạ Sở Hân cũng nhìn Lâm Viên Dịch với vẻ mặt ghét bỏ, hai người đồng thanh hô lên.
Vừa nói ra, hai người đều có chút kinh ngạc, đồng loạt nhìn đối phương, không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, không vui quay đầu đi chỗ khác!
Tất cả mọi người nhìn Dạ Sở Hân rồi nhìn sang Lâm Viên Dịch, nhìn thấy bộ dạng đồng thanh quỷ dị của hai người, trong lòng không khỏi nảy sinh hứng thú, chỉ cảm thấy hai người này có hy vọng.
"chị hai, chị có ảnh của cô gái này lúc nào vậy, sao em lại không biết?" Vẻ mặt Lâm Viên Chấn khó hiểu nhìn chị hai, sau đó lại nhìn người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đứng ở cửa.
"Ông nội đưa cho chị, không được sao?" Lâm Viên Dịch nhướng mày bất mãn, lạnh lùng nhìn Lâm Viên Chấn.
Lâm Viên Chấn nghe thấy chị nói là ông nội đưa, câu ta lập tức hiểu ra, hóa ra là ông nội thay chị hai coi mắt đối tượng, trách không được!
Sau khi đoàn người ngồi xuống, đám đông mới biết được sự thật từ trong miệng của Diệu Hàm.
Lệ Vỹ Văn không khỏi cảm thấy có chút thú vị, hóa ra cô gái mặc váy hoa này là bạn của chị dâu, xem ra cô ấy với Viên Dịch cũng có chút gì đó, cô ta ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán.
"Xem ra hai người thật sự rất có duyên. Ông nội Lâm đã sắp xếp buổi xem mắt cho hai người. Hai người lại không đi gặp nhau. Hôm nay lại gặp nhau rồi. Chậc chậc chậc, cái gọi là duyên phận đã định, thật là ly kỳ!"
Nghe thấy những lời Lệ Vỹ Văn nói, Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân quay đầu lại nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, miệng đồng thanh nói.
"Ai muốn có duyên với chị ta!"
"Ai muốn có duyên với cô ta!"
"Nhìn xem, cái này là thần giao cách cảm đó, còn nói không có duyên nữa đi!" Lệ Vỹ Văn tiếp tục thổi gió bên cạnh.
Dạ Sở Hân và Lâm Viên Dịch cũng không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây, cả hai nhìn nhau, kiềm chế cảm xúc trong lòng, hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.
Hân Nghiên cuối cùng cũng đã hiểu, hóa ra Lâm Viên Dịch là đối tượng xem mắt mà chú Dạ sắp xếp cho Sở Hân, nhưng cả hai đều từ chối gặp nhau.
Cô không khỏi cảm thấy thế giới này thật sự rất nhỏ bé!
Sau khi quen nhau, mọi người dùng bữa rất vui vẻ, Diệu Hàm dành cả buổi tối để gắp thức ăn cho Hân Nghiên, chăm nàng ăn cơm.
Nhìn Lệ Vỹ Văn và Lâm Viên Dịch, những người chị em tốt quen biết nhau bao nhiêu năm trời của Diệu Hàm đều sửng sốt, mối quan hệ này sắp phát triển theo kiểu chồng ngoan ngoãn hiếu thảo rồi. Bộ dạng dịu dàng này khiến bọn họ nổi da gà.
Thật là buồn nôn!
Diệu Hàm vẫn là dáng vẻ tự tại đó, chốc chốc lại gắp đồ ăn cho Hân Nghiên, chốc chốc lại cẩn thận lóc xương cá cho Hân Nghiên, cả buổi tối không ăn được mấy miếng, còn Hân Nghiên thì lại ăn no bụng.
Hân Nghiên khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì không khỏi có chút xấu hổ.
Người buồn bực nhất trong cả phòng ăn có lẽ chỉ có một mình La Vu Duyệt. Bữa tiệc cứ thế qua đi trong lòng mỏi người điều có suy tư riêng.
Hôm sau sân bay đông đúc, Hân Nghiên đã nhìn thấy Ryan ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Hi, cô gái, tôi nhớ cậu muốn chết!" Ryan là con lai, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, khiến người khác nhìn thấy liền mặt đỏ tim đập, khi nhìn thấy Hân Nghiên liền không nhịn được mà lao vào nàng.
Bóng dáng Hân Nghiên lạnh lùng tránh sang một bên, không cho Ryan được như ý.
Ryan cong môi thở dài: "Haiz, đúng như Đông Phương nói, bây giờ có làm phụ nữ của người ta rồi ngay cả ôm cũng không cho ôm!"
Hân Nghiên nhìn Ryan một cái, nhướng mày: "Muốn đi hoang đảo ở hai ngày?"
Nghe thấy hai chữ "Hoang đảo", Ryan lắc đầu thật mạnh, ho nhẹ một tiếng, kiên quyết từ chối: "Không muốn!"
Đùa à, "hoang đảo" là cái chỗ nào chứ, rừng rậm thú dữ nhiều như vậy, nếu thực sự đến đó cái mạng nhỏ của cô còn không để lại ở đó sao, cô còn là một cô gái xinh đẹp chưa cưới vợ sinh con nha!
"Không muốn đi thì cư xử bình thường đi!"
Hân Nghiên lạnh lùng liếc Ryan.
"E hèm, Đông Phương đâu?" không thấy bóng dáng của Đông Phương, Ryan không nhịn được hỏi.
"Đang ở khách sạn đợi chị!"
"ĐM, con nhóc vậy mà không đến đón tôi!" Ryan có vẻ không vui.
Hân Nghiên nâng mắt liếc Ryan: "Xem ra hôm nay nên nhờ chị ấy đến đón chị!"
"Đừng mà, lão đại yêu dấu, em là tốt nhất, đi thôi!" Ryan liếc nhìn Hân Nghiên vội vàng lấy lòng.
Trở lại khách sạn, Đông Phương Thế Kiêu đặc biệt đặt cho Ryan một phòng bên cạnh phòng của cô, ngay sau khi ba người vừa vào phòng, chuông cửa liền vang lên.
"Ai đó?"
Ryan nhìn thoáng qua cửa phòng, sau đó liếc nhìn Hân Nghiên và Đông Phương Thế Kiêu hai người đột nhiên im lặng, cau mày hỏi.
Nghe một hồi, ngoài cửa không có tiếng động, Ryan nhíu mày rồi đi tới.
Qua mắt mèo trên cửa nhìn thấy ngoài phòng có một người, rất xa lạ, chưa từng gặp qua, vừa mở cửa Ryan liền hỏi người ngoài cửa: "cậu là ai?"
"Cho hỏi có phải bác sĩ Ryan không?" khi thấy cửa được mở, người đó liền mỉm cười lịch sự, hỏi Ryan khi thấy cô bước ra ngoài.
Ryan không ngờ rằng sẽ có người tìm đến cô ngay khi cô vừa đến, cô cau mày,