Bà Xã Là Nhất

Chương 115


trước sau


"Ồ, trang điểm thật không tồi!" Đông Phương Thế Kiêu nhìn thoáng qua Cô Ưng, đáy mắt mang theo vài phần khiêu khích và hung ác. Vẻ mặt Cô Ưng hơi lạnh lẽo, cuối cùng lùi xuống, nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng nói: "Cảm ơn vì chuyện vừa nãy!" Đông Phương Thế Kiêu thật sự có chút bất ngờ khi nghe Cô Ưng nói cảm ơn với mình, cô cong môi: "Bây giờ trông giống người rồi đấy!"

Nghe Đông Phương Thế Kiêu trào phúng cười lạnh, vẻ mặt của mấy người Thiên Ảnh Vệ đều khó coi. Cô Ưng nhíu mày, cuối cùng vẫn nhịn xuống. "Cô chủ, phải làm gì với tên này, còn tên kia nữa?" Dã Lang nhìn thoáng qua tay súng bắn tỉa đang chết ngất dưới chân, rồi lại nhìn tên đại ca da đen đang nằm trên mặt đất hỏi.

Ánh mắt sâu thẳm u ám của Diệu Hàm nhàn nhạt đảo qua hai người nằm trên mặt đất, đáy mắt hung ác nham hiểm nhiễm thêm vài phần tàn bạo khát máu, lạnh lùng nói.

"Mang về thẩm vấn!"

"Vâng!"

Để mấy người ở lại thu dọn chiến trường, Diệu Hàm lập tức kéo Hân Nghiên rời đi, không quan tâm đến mảnh đất đầy máu ghê người và đám người Thiên Ảnh Vệ đang lo lắng ở phía sau.

Mấy người khác đưa Cô Ưng trở về, mấy người còn lại thì phụ trách áp giải hai người kia về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hân Nghiên nhìn thoáng qua người phụ nữ đang đi bên cạnh mình, đôi bàn tay ấm áp nắm chặt tay nàng, giống như sợ độ ấm trong tay sẽ đột nhiên biến mất.

Ánh mắt lạnh lẽo nhẹ nhàng đảo qua, trong phút chốc nhìn thấy một vết đỏ như máu ở sau lưng Diệu Hàm, màu đỏ tươi gân như nhuộm hết toàn bộ phía sau lưng của chiếc áo sơ mi màu trắng, dính chặt nhau.

Ánh mắt Hân Nghiên lập tức trở nên lạnh như mưa rền gió dữ, nàng lạnh lùng túm chặt tay Diệu Hàm, ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn vào sau lưng Diệu Hàm. Đột nhiên cảm thấy Hân Nghiên có hơi khác thường, Diệu Hàm quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Hân Nghiên đang nhìn chằm chằm vào lưng mình với vẻ mặt lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần hung ác nham hiểm và khủng bố.

"Nghiên Nghiên đau lòng à?"

Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên đang nhíu mày, không khỏi vươn bàn tay thon dài ra nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn mày, mỉm cười mang theo vài phần cưng chiều, dịu dàng nói.

Hân Nghiên nhăn nhăn mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Diệu Hàm hiện lên ý cười nhàn nhạt, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

"Sao bị thương lại không nói cho em biết?"

"Vết thương nhỏ này có sao đâu!"

Diệu Hàm ôn nhu nhìn chăm chú vào Hân Nghiên, với cô mà nói cái vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, tuy rằng vết thương này vốn không nghiêm trọng như vậy, nhưng sau đó bởi vì sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng nhảy từ trên cây xuống rồi ngã vào bụi gai và đá vụn trên mặt đất.

Diệu Hàm bình thản nói nhưng khuôn mặt Hân Nghiên vẫn đầ vẻ đau lòng.

Hóa ra khi thật sự thích một người, yêu một người thì sẽ đau đớn theo đối phương, sẽ đau lòng khi đối phương bị tổn thương, Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm, mím môi không nói gì.

Thật lâu sau sau mới đột nhiên nói ra một câu: "Là người của Hân Nghiên em tuyệt đối không được phép bị thương, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này chị dám bị thương thử xem!"

Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên dùng giọng điệu bá đạo như thế, còn mang theo vài phần trách cứ và lo lắng nhìn Diệu Hàm, sự bá đạo của nàng quả thật làm cho Diệu Hàm yêu thích không buông tay.

"Được, nghe em, sau này tất cả mọi chuyện cô Diệu đều nghe theo mợ Diệu !" Nghiên Nghiên của cô không thích cô bị thương, vậy thì sau này cô nhất định phải yêu quý cơ thể của mình, tuyệt đối sẽ không để mình chịu tổn thương, bởi vì vết thương của cô sẽ làm Nghiên Nghiên đau lòng.


Tuy rằng cô rất thích dáng vẻ Hân Nghiên đau lòng vì cô, nhưng nàng đau lòng, trong lòng cô cũng sẽ đau.

"Đông Phương, gọi Ryan tới!"

Hân Nghiên nhìn chằm chằm Diệu Hàm nửa ngày, nghe thấy lời cô nói, vành tai hơi phiếm hồng, nàng tránh khỏi tầm mắt nóng rực của cô nhìn qua Đông Phương Thế Kiêu nói.

"Vết

thương nhỏ này mà cũng phải gọi Ryan tới, cô Diệu thật là quý giá"

Đông Phương Thế Kiêu thấy vết thương sau lưng Diệu Hàm hoàn toàn không quá nghiêm trọng, hàng năm huấn luyện trong địa ngục, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu tổn thương bao nhiêu lần, cũng chưa từng thấy nàng lo lắng cho họ như vậy.

Vậy mà người phụ nữ này mới bị một vết thương nhỏ đã khiến cho Hân Nghiên để bụng. Đông Phương Thế Kiêu bĩu môi, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Nghiên Nghiên cảm thấy quý giá thì đương nhiên là quý giá, nếu cô ba Đông Phương có hâm mộ thì cũng không được đâu!"

Diệu Hàm dường như không nhìn thấy nụ cười trào phúng của Đông Phương Thế Kiêu, ngược lại còn đắc ý nhướng mày, dáng vẻ khinh thường Đông Phương Thế Kiêu, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng.

Hừ, vô liêm sỉ!

Tuy rằng trong lòng rất khinh thường, nhưng Đông Phương Thế Kiêu vẫn gọi Ryan đến chữa trị cho Diệu Hàm. Lúc bóng người của Ryan xuất hiện trong biệt thự, ánh mắt Diệu Hàm không khỏi lạnh lùng nheo lại.

Đáy mắt thâm thúy u ám lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng vào mắt Ryan, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia sáng.

Hân Nghiên vừa thấy Ryan tới thì lập tức vội vàng tiếp đón, bảo Ryan mau chữa thương cho Diệu Hàm.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột lo lắng hiếm thấy của lão đại nhà mình, Ryan nhìn Diệu Hàm sau đó nhìn hai người vài lần mới gật đầu, nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho Diệu Hàm.

"Áo sơ mi đã dính vào vết thương rồi, có khả năng lúc xé ra sẽ hơi đau, hãy cố chịu đựng nhé!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ryan nhìn vào lưng Diệu Hàm, bởi vì máu tươi bị đọng lại cho nên phải

Ryan nhìn vào lưng Diệu Hàm, bởi vì máu tươi bị đọng lại cho nên phải cởi áo sơ mi ra, vậy nên sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai ở sau lưng.

"Bắt đầu đi!"

Sắc mặt Diệu Hàm không thay đổi, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua Ryan, lạnh giọng mở miệng.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệu Hàm, Ryan nhướng mày, không nói hai lời bắt đầu từ từ tách áo sơ mi dính vào da ở sau lưng Diệu Hàm ra.

Cơn đau xuyên từ tim đến xương làm Diệu Hàm nhịn không được nhíu mày, trán toát mồ hôi, nhưng vẫn không phát ra chút âm thanh nào.

Hân Nghiên nhăn mày, nhìn cái trán Diệu Hàm đầy mồ hôi, nàng lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Diệu Hàm. Chờ đến khi áo sơ mi đã được gỡ ra, vẻ mặt Diệu Hàm vẫn không có thay đổi gì lớn, làm Ryan nhịn không được có chút bội phục người phụ nữ đệ nhất kinh đô.

Người phụ nữ như vậy làm chồng lão đại, hình như cũng không tệ lắm!

Hân Nghiên nhìn vết thương lớn lộ ra sau lớp áo sơ mi, vẻ lạnh lẽo tàn bạo nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.

Nếu biết Diệu Hàm sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, nàng đã trừng trị Thiệu Môn mạnh hơn.

Diệu Hàm vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Hân Nghiên, nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Từ trước đến nay cô không biết thì ra yêu một người lại có thể làm cho trái tim mình trở nên mềm mại như thế.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện