Ryan vừa im lặng xử lý miệng vết thương, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của Diệu Hàm và Hân Nghiên.
Nhìn thấy vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng của Hân Nghiên mang theo vài phần dịu dàng lo lắng của một thiếu nữ, cô ta không khỏi thở dài trong lòng. Chậc, cô ta thật sự nhớ lão đại Hân Hân khí phách một mình chỉ đạo mười mấy cao thủ của mình, sao khi tới trước mặt cô Diệu khí thế lại yếu đi vậy chứ.
"Vết thương ở sau lưng rất lớn, còn có vài vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, mấy ngày nay chú ý đừng để miệng vết thương bị dính nước, vận động kịch liệt có thể hạn chế được bao nhiêu thì hạn chế!"
Sau khi đắp thuốc và băng bó vết thương cho Diệu Hàm, Ryan nghiêm túc dặn dò, lúc nói câu cuối cùng còn nhịn không được nhìn Hân Nghiên và Diệu Hàm với ánh mắt đầy ý sâu xa.
Đương nhiên Diệu Hàm hiểu được, đôi mắt đen thâm thúy mang theo vài phần lạnh lẽo liếc nhìn Ryan, đôi môi mỏng gợi cảm lại hơi nhếch, cười nói với Ryan.
"Làm phiền cô rồi!"
Ryan nhìn ý cười quỷ dị trên khóe môi Diệu Hàm, nhịn không được bĩu môi. Kiểu người gì vậy, chỉ biết giả vờ âm trầm.
"Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ đến thay thuốc!" Nói xong, Ryan lập tức rời khỏi biệt thự. Ryan vừa rời khỏi biệt thự, Diệu Hàm nheo mắt nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng lại, rồi nở một nụ cười quỷ dị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đi lấy khăn lau cho chị, Ryan nói không được để miệng vết thương tiếp xúc với nước, chị tạm chấp nhận một chút đi!" Hân Nghiên nhìn thoáng qua Diệu Hàm.
"Được!"
Diệu Hàm gật gật đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn chằm chằm vào bóng người Hân Nghiên rời đi, giống như muốn nhìn ra điều gì trên người nàng.
Vũ Đàm đột nhiên xuất hiện với thần sắc nghiêm trọng, làm Diệu Hàm không khỏi nhíu mày, nhìn Hân Nghiên đang lấy khăn lau cho mình trong toilet, Diệu Hàm ra hiệu với Vũ Đàm ý bảo cô đến thư phòng chờ mình.
Lúc Hân Nghiên cầm khăn lông đi ra thấy vẻ mặt Diệu Hàm có hơi kì lạ, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệu Hàm lắc đầu nhìn Hân Nghiên, nói với ánh mắt dịu dàng: "Không có gì!"
Hân Nghiên cầm khăn lông mềm mại xoa lên người Diệu Hàm, nhìn dáng người hoàn mỹ của Diệu Hàm, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, đặc biệt là đường cong cơ thể đẹp đẽ càng nhìn Hân Nghiên càng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
"Đẹp không?"
Nhìn vẻ mặt ửng đỏ và dáng vẻ thẹn thùng của nàng, hiện lên sự thuần khiết ẩn chứa nét quyến rũ, khiến cho Diệu Hàm cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra sự mê hoặc truyền vào tai Hân Nghiên vô cùng ám muội. Hân Nghiên không tự chủ được gật đầu, nhìn dáng hoàn hảo dưới tay mình.
"Ha ha. . ."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tại Hân Nghiên, sự quyến rũ làm cho trái tim rung động và đập nhanh hơn.
"Đáng tiếc, vừa rồi bác sĩ đã dặn, không thể làm vận động kịch liệt!"
Diệu Hàm nở nụ cười không đúng đắn, ánh mắt nhìn Hân Nghiên như chứa một đại dương mênh mông, giống như muốn làm nàng chết chìm trong đó. Nghe Diệu Hàm nói, khuôn mặt Hân Nghiên càng đỏ hơn, dường như không dám ngẩng đầu lên.
Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên, cúi đầu xuống hôn lên trán nàng rồi lại thấp giọng nói.
Cô không muốn rời xa người con gái trong lòng chút nào, thế nhưng giờ phút này còn có việc phải xử lý!
"Đi tắm đi, rồi ngoan ngoãn chờ chị, Vũ Đàm tìm chị có chút việc, lát nữa chị sẽ quay lại ngay!"
"Vâng!"
Diệu Hàm đi vào thư phòng, rồi đi đến chỗ Vũ Đàm.
"Cô Chủ, ba giờ sáng nay Kinh đô đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa có lẽ là có liên quan đến mợ chủ!" Vừa thấy Diệu Hàm tiến vào, Vũ Đàm đã lập tức báo cáo.
Diệu Hàm hơi nhíu mày, có liên quan đến Nghiên Nghiên ? Sẽ là chuyện gì chứ? "Chuyện gì?"
Vũ Đàm nghe Diệu Hàm nói, không khỏi nhíu nhíu mày, giờ phút này đáy lòng cô vẫn chưa tiêu hóa hết được sự bàng hoàng khi vừa nghe tin