Bà Xã Là Nhất

Chương 117


trước sau


Diệu Hàm gần như không dám nghĩ tới, nếu như Hân Hân của cô thật sự có thân phận như vậy thì cô nên làm thế nào.

Tiếp tục cưng chiều nàng như trước đây, bảo vệ nàng, yêu nàng, hay là...

Một tia u ám phức tạp đột nhiên ngưng tụ trong đôi mắt đen sâu thẳm của Diệu Hàm, đôi lông mày nhíu lại khiến nét mặt Diệu Hàm có chút phiền não và bất an.

Nghe thấy lời cô chủ nói, vẻ mặt Vũ Đàm hơi ngưng trọng, nhưng lúc này cũng không hiểu cô chủ đang lo lắng vì điều gì.

Chẳng lẽ là vì mợ chủ?

"Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ!"

Vũ Đàm hơi lo lắng nhìn Diệu Hàm một cái, sau đó quan tâm hỏi: "Nghe Dã Lang nói sau lưng cô chủ bị phỏng rất nghiêm trọng, có sao không?"

"Không sao, cậu đi làm việc đi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệu Hàm nhìn Vũ Đàm một cái rồi gật đầu nói.

Sau khi Vũ Đàm ra khỏi phòng làm việc, Diệu Hàm vẫn ngồi trầm mặc trên ghế trước bàn làm việc, sắc mặt u ám không được tốt lắm, mang theo vài phần nghi ngờ cùng khó hiểu.

Từ ngăn kéo thứ hai lấy ra một điếu thuốc, màu đỏ của tàn thuốc chợt lóe sáng trong phòng, làn khói mờ từ từ tỏa ra, chỉ chốc lát đã bao phủ gương mặt xinh đẹp của Diệu Hàm.

Ở trong thư phòng cả tiếng đồng hồ, một điếu rồi lại một điếu, càng thấy phiền não, cuối cùng cô dập tắt điếu thuốc, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi tới phòng ngủ.

Cô gái nhỏ đã rửa mặt, đang nằm an tĩnh trên giường, đã ngủ.

Tiếng hít thở đều đều truyền tới, khiến những phiền não của Diệu Hàm tan biến trong chốc lát.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia đã khắc thật sâu vào tâm trí cô, hồng nhuận đáng yêu, trút bỏ vẻ trong trẻo, lạnh lùng, kiêu ngạo ban ngày, giờ phút này nàng giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Bỗng nhiên, một tia sáng kiên định xẹt qua đôi mắt thâm thúy và u ám của cô, cô cưng chiều từng bước đi về phía Hân Nghiên đang ngủ say, sự dịu dàng trong mắt dường như có thể nhỏ ra nước.

Nàng là ai thì đã làm sao, từ lúc nàng và cô đăng ký kết hôn, nàng chỉ đơn giản là vợ của cô.

Dù cho nàng có xuất thân hay bối cảnh như thế nào, thì tuyệt đối không thể bỏ lại cô, một thân một mình, cả đời này, từ khoảnh khắc gặp được cô gái nhỏ bé này, ông trời đã sớm quyết định hai người bọn họ đời này sẽ dây dưa không dứt. Do đó, vì nàng, lật đổ cả thế giới này thì đã làm sao?

Ngay cả khi nàng có thân phận như vậy, nhưng chỉ cần cô muốn, chỉ cần nàng nguyện ý, cô sẽ bằng lòng cùng nàng vượt qua mọi chông gai, xóa bỏ hết chướng ngại vật trước mặt, không ai có thể ngăn cản tình yêu của họ!

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệu Hàm bỗng cảm thấy thư thái hơn.

Đúng vậy, mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng nhất là nàng sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, cả người nằm xuống, cố gắng không đánh thức Hân Nghiên đang ngủ say, cũng cố hết sức không động vào vết thương của mình.

Bàn tay vươn ra ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, truyền đến chóp mũi là một hương thơm nhàn nhạt trong trẻo, Diệu Hàm đột nhiên thấy hơi hối hận. Sớm biết thế này đã không để bản thân bị thương, tự làm khổ mình phải nhẫn nhịn, chỉ có thể ôm cô gái nhỏ bé mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hân Nghiên vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Diệu Hàm đâu, lập tức nhíu mày.


Người phụ nữ này, sau lưng bị phỏng rất nghiêm trọng, sẽ không đi làm sớm như vậy chứ!

Tìm khắp biệt thự vẫn không thấy Diệu Hàm đâu, Hân Nghiên liền trực tiếp gọi điện cho Diệu Hàm.

"Hân Hân , nhớ chị à?"

Diệu Hàm đang tổ chức cuộc họp cổ đông quan trọng, thấy điện thoại di động reo lên thì không khỏi cau mày, mọi người tại hiện trường đều nghĩ vị tổng giám đốc lạnh khốc vô tình này sẽ hung hăng tắt ngay cuộc gọi kia nên giờ vô cùng kinh sợ.

Chỉ thấy vẻ mặt u ám, không kiên nhẫn của Diệu Hàm liếc qua cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều cùng thâm tình, không chỉ không tắt điện thoại mà còn nhanh chóng nghe máy, mặt đầy vẻ dịu dàng.

Một sự tương phản lớn như vậy đúng là cảnh tượng kinh dị khiến hơn mười cổ đông

có mặt đều choáng váng, sợ ngây người.

Thậm chí một số cổ đông còn dụi mạnh mắt, cuống quýt xem xem có phải mắt mình sinh ảo giác không.

Khi nhìn thấy Diệu Hàm quả thật đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia với vẻ mặt dịu dàng, cưng chiều, các cổ đông không khỏi nghĩ đến tin đồn mấy ngày trước ở công ty, tổng giám đốc đã mang bạn gái đến đây.

Ban đầu bọn họ cũng không để ý, dù sao Diệu Hàm là một bà chủ lạnh lùng, vô tình, người phụ nữ như vậy chính là nữ thần cao cao tại thượng, mặc dù có không ít phụ nữ tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán nhưng rốt cuộc ước mơ cũng chỉ là mơ ước, Diệu Hàm là ai kia chứ, những thứ oanh oanh yến yến trước giờ chưa từng có.

Nhưng giờ phút này đây, nhìn vẻ mặt đầy dịu dàng của Diệu Hàm, mọi người chỉ thấy suy nghĩ trước đây của mình thật quá ngây thơ, đồng thời cũng tò mò không biết bạn gái trong truyền thuyết của tổng giám đốc trông như thế nào. Trong số những người có mặt tại cuộc họp cổ đông, có lẽ chỉ có một người mang sắc mặt âm trầm, cực kỳ khó coi.

"Chị đi làm đấy à?" Hân Nghiên nghe được giọng nói dịu dàng của Diệu Hàm thì hơi nhíu mày, lo lắng cho vết thương sau lưng cô.

"Ừm, sáng nay có cuộc họp cổ đông quan trọng, không đi không được!"

Diệu Hàm hơi nhíu mày khi nghe được giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Hân Nghiên truyền đến qua điện thoại.

"Vậy chị phải cẩn thận, đừng động đến vết thương sau lưng!"

Nghe Diệu Hàm nói đây là cuộc họp cổ đông quan trọng, Hân Nghiên cũng không nói nhiều, thực chất trong long vẫn hơi lo lắng.

"Được, em ăn sáng chưa?" Diệu Hàm dịu dàng cười một tiếng, cưng chiều hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tổng giám đốc vốn lạnh lùng, vô tình nay lại nở nụ cười hết sức dịu dàng như vậy, nhất thời khiến mấy vị cổ đông kinh sợ ngã xuống bàn, mặt đầy vẻ hoảng loạn.

Đột nhiên có một âm thanh truyền tới, ánh mắt lạnh như băng của Diệu Hàm nhàn nhạt quét qua mấy cổ đông ngã xuống, lập tức khiến họ cảm thấy như có mấy đạo kiếm phi vèo vèo về phía mình.

"Vẫn chưa, em đang định đi ăn!"

"Vậy em ăn đi, đồ ăn sáng trong lò vi sóng, nếu nguội rồi thì hâm lại, đừ ăn đồ nguội!"

Diệu Hàm thu hồi ánh mắt lạnh như băng, lại nhẹ nhàng mở miệng.

"Được!"

Hai người cúp điện thoại, Hân Nghiên liền ăn hết bát cháo do chính tay Diệu Hàm nấu. Đột nhiên có điện thoại của Đông Phương Thế Kiêu, Hân Nghiên nhanh tay ấn nghe, rất nhanh giọng nói nghiêm túc của Đông Phương Thế Kiêu từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Nghiên Nghiên , tôi điều tra ra người phế hai chân của Cơ Tích Vy là Diệu Hàm!"

"Diệu Hàm", hai chữ ấy phảng phất như một cái gì đó rất nặng ký đối với Hân Nghiên, khiến đáy lòng nàng nổ lên ầm ầm, khiến cho cả người nàng cũng nhất thời cảm thấy không yên.

Toàn bộ thân thể đột nhiên run lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo phần ngạc nhiên, nàng cất tiếng hỏi lại.

"Cậu chắc chắn người phế hai chân của Cơ Tích Vy là Diệu Hàm?"

"Ừ, có lẽ Diệu Hàm đã biết một số chuyện, chỉ là cô ta không nói cho cậu thôi, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi, chưa chắc cô ta đã không biết gì!"

Đông Phương Thế Kiêu nghiêm túc nói, giờ phút này cũng không biết Diệu Hàm đang nghĩ gì trong lòng. 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện