Hân Nghiên thở dài bất đắc dĩ, nghĩ đến tất cả những điều Cơ Tích Vy và Vĩnh Khiêm làm với mình, con ngươi lạnh lùng lộ ra sát ý.
Còn việc nàng đột nhiên biến mất bị Cơ Tích Vy tìm người đưa vào bệnh viện tâm thần nàng cũng không tính cho Dạ Sở Hân biết, bằng không cô gái điên cuồng này không chừng sẽ đi tìm hai tên cặn bã kia tính sổ.
Nàng đã nói, bọn họ nợ nàng, nàng sẽ từ từ đòi lại từng cái một!
Thấy gương mặt Hân Nghiên trầm mặc, Dạ Sở Hân cho là nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần sau đau khổ khi đó, thô bạo hét lên.
"Mẹ kiếp, Hân Nghiên , cậu sẽ không phải đang nhớ tới cô ta đó chứ, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu tái phạm nhớ người phụ nữ kia, tớ không quen biết cậu nữa. Cậu đau lòng làm gì, cậu có biết đôi tiện nhân đó mấy năm nay cuộc sống phóng khoáng bao nhiêu, đi tới đâu cũng có thể thấy đôi tiện nhân đó khoe ân ái, thật là ghê tớm chết lão nương rồi!"
"Yên tâm đi, tớ sớm đã buông xuống rồi, đi thôi, tớ đói bụng rồi!"
Hân Nghiên đổi chủ đề, không muốn nghiên cứu đề tài này quá nhiều, đáy lòng chính là hừ lạnh một tiếng, lộ ra sự thù hận và lạnh lùng vô tận.
Cơ Tích Vy , Vĩnh Khiêm , tôi không có ở đây các người thật sự sống nhanh như vậy sao, vậy thì tôi ngược lại muốn nhìn xem các người còn có thể đắc ý bao lâu nữa.
Hy vọng các người đừng chết nhanh như vậy, bằng không làm sao chịu lại những đau khổ tôi đã trải qua, các người nợ tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại từng chút một cho tôi!
"Đi đi đi, lão nương đã sớm đặt xong chỗ, bây giờ dẫn cậu qua đó ăn uống thỏa thích!"
Dạ Sở Hân cũng không muốn để cho hai tiện nhân kia phá hư bầu không khí, kéo Hân Nghiên đi tới xe cô ấy.
Rời đi nhiều năm như vậy, Thành phố P thay đổi cũng không coi là nhỏ, hai người đi tới cửa khách sạn Hoàng Triều.
Chỗ này là nơi phồn hoa xa xỉ nhất của toàn bộ Thành phố P , khắp nơi đều là chỗ người có tiền qua lại, dưới chân thiên tử, nhiều nhất chính là quan chức quyền quý!
Phòng tổng thống VIP của khách sạn Hoàng Triều là Hân Nghiên đã sớm đặt, sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, hai người mới xuống lầu ăn cơm.
Gia thế của Dạ Sở Hân ở Thành phố P cũng coi như là có chút địa vị, được xem là thiên kim nhà giàu, tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị là ba cô ấy, mà mẹ cô ấy chính là sinh ra từ dòng dõi gia đình Nho học.
Bây giờ là bộ trưởng bộ giáo dục, đáng may là gia thế hậu đãi cũng không khiến Dạ Sở Hân có bệnh công chúa như các thiên kim tiểu thư khác, mà là cố gắng lăn lộn dựa vào chính mình tạo ra một thế giới riêng.
Là một họa sĩ tự do, đây cũng là một trong những nguyên nhân ban đầu Hân Nghiên có thể trở thành khuê mật với nàng.
Hai người vừa tiến vào bên trong gian phòng ăn, Dạ Sở Hân gọi mấy món ăn trước kia hai người thường xuyên ăn.
"Không ngờ tới những chỗ khác thay đổi thật nhiều, nơi này ngược lại vẫn như vậy!"
Xuyên qua cửa sổ sát đất bên trong gian phòng, Hân Nghiên nhìn thấy được cảnh đêm phồn hoa của Thành phố P ngoài cửa sổ, đèn nê ông sáng rực phát họa nên cảnh đêm lộng lẫy, khiến nàng có chút thất thần.
"Nghiên Nghiên, cậu nói cho tớ biết, nhiều năm như vậy cậu có phải vẫn chưa buông bỏ được hay không. Cậu đột nhiên không nói tiếng nào rời đi là không phải bởi vì vậy đôi tiện nhân kia, vậy cậu bây giờ thế nào, đột nhiên trở lại sẽ không phải vẫn là vì Vĩnh Khiêm chứ?"
Sau một hồi lâu yên lặng, Dạ Sở Hân vẫn không nhịn được quan tâm mở miệng hỏi, đôi mắt tràn đầy lo âu và sốt ruột, sâu sắc nhìn Hân Nghiên .
Hân Nghiên lắc đầu, trên gương mặt lãnh đạm ở dưới ánh đèn thủy tinh có chút lạnh như băng, buồn bã ảm đạm.
"Lần này tớ trở về quả thực là có chuyện, cũng có liên quan đến hai người kia, có điều không phải như cậu tưởng tượng, cậu yên tâm đi. Đối với Vĩnh Khiêm cô ta đã sớm phản bội mình, từ khoảnh khắc cô ta bắt đầu đẩy mình vào địa ngục mình đã sớm buông bỏ cô ta rồi!" Bây giờ nàng đối với bọn họ chỉ có nồng nặc hận ý!
Đúng vậy, bốn năm trước, đã sớm từ lúc bọn họ bắt đầu phản bội mình nàng đã nên buông bỏ rồi, chỉ là không nghĩ tới Cơ Tích Vy người phụ nữ kia sẽ độc ác như vậy đưa nàng vào bệnh viện tâm thần.
Vốn là bằng thực lực của nàng vốn sẽ không bị trúng kế, chỉ là khi