Cho rằng lại là người đàn ông tự xưng là ba gọi tới lần nữa, Hân Nghiên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhận điện thoại lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi đừng có gọi điện thoại cho tôi, ông nghe không hiểu sao!"
Điện thoại bên kia trong chốc lát yên lặng, cho đến khi một lúc sau mới truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Mê người giống như tiếng đàn Cello, nhưng lộ ra sự uy nghiêm và lạnh như băng không dễ kháng cự: "Em vừa rồi gọi điện thoại cho ai?"
"Là chị?" Nghe thấy giọng nói, Hân Nghiên trừng mắt nhìn, dường như không nghĩ tới cuộc điện thoại này là Diệu Hàm gọi tới.
"Nếu không em nghĩ là ai, em ở đâu?" Có một khoảnh khắc sự lạnh lùng và nguy hiểm trong giọng nói ở đầu điện thoại bên kia, lộ ra vẻ tức giận và chất vấn đè lên không thể giải thích được.
Hân Nghiên nhíu mày, nhưng vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Thành phố P !"
"Ở đâu Thành phố P ?"
Giọng nói bất mãn bức người lần nữa không vui truyền tới, loáng thoáng còn có thể cảm giác được đang nhẫn nhịn lửa giận, thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như kim loại lộ ra sự lạnh lùng và uy hiếp.
"Khách sạn Hoàng Triều!"
"Tút, tút, tút!"
Hân Nghiên mới vừa phun ra bốn chữ, đối phương lập tức cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên bị người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay hồi lâu có mấy phần sửng sốt, con ngươi xoẹt qua tia sáng không hiểu được.
Bên kia Diệu Hàm cúp điện thoại, sắc mặt âm u dọa người, toàn thân cũng lộ ra hơi thở lạnh như băng người sống chớ đến gần, cực kỳ nguy hiểm.
Con ngươi đen u ám thâm sâu tràn đầy vẻ hung ác, toát ra sự tức giận khiếp người, ngay cả trợ lý Vũ sau lưng cũng có chút kinh hãi với lửa giận của Boss.
Cô ta từ rất nhỏ đã bắt đầu đi theo Boss rồi, đối với tính tình của Boss là hiểu nhất.
Từ sau khi xảy ra chuyện kia Boss cũng chưa từng cười lại, ngày thường vẫn luôn là bộ dạng lạnh nhạt nói năng thận trọng, dường như trời sinh chính là dáng vẻ lãnh đạm, lạnh lùng hà khắc.
Chỉ là không nghĩ tới hôm nay lửa giận lại lớn như vậy, trong nhất thời, trợ lý Vũ cũng không khỏi tò mò.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể khiến người phụ nữ lạnh lùng, thanh tâm quả dục, lạnh nhạt với mọi việc lộ ra vẻ mặt phẫn nộ như vậy.
Chẳng lẽ là người phụ nữ trong tài liệu kia, nhưng mặc dù chỉ có tài liệu ba năm cũng không cảm thấy cái người phụ nữ tên Hân Nghiên kia có bao nhiêu khác biệt so với những người khác!
Xe rất nhanh thì đến dưới lầu khách sạn Hoàng Triều, Diệu Hàm vừa xuống xe chạy thẳng vào bên trong khách sạn.
Lửa giận toàn thân cũng không có khuynh hướng giảm xuống chút nào, nghĩ đến người phụ nữ kia âm thầm rời thành phố B, làm hại cô thiếu chút nữa cho rằng mất nàng rồi.
Cho tới giờ khắc này cô còn cảm giác được rõ rệt lúc không tìm được nàng, đáy lòng đột nhiên có cảm giác hốt hoảng.
Dường như lật toàn bộ thành phố B lên, cuối cùng mới tra được tin tức chuyến bay của người phụ nữ lòng dạ cứng rắn kia ở công ty hàng không, càng nghĩ, thì Diệu Hàm càng tức giận, sắc mặt cũng càng lộ ra u ám thâm sâu.
Cô thật sự sợ hãi như thế sao, nàng thật sự cứ như vậy chán ghét cô sao, chán ghét đến nỗi hận không thể trốn đi như thế!
Hỏi thăm số phòng Hân Nghiên ở trước quầy tiếp tân, thâm chí ngay cả thẻ phòng cũng chuẩn bị.
Khách sạn Hoàng Triều vốn chính là sản nghiệp thuộc Đế Quốc Diệu thị, đương nhiên không ai dám có gan ngăn cản.
Diệu Hàm tức giận đùng đùng đi lên, sắc mặt u ám, trong đầu một lần lại một lần đang nghĩ nên trừng phạt người phụ nữ không ngoan ngoãn đó như thế nào.
Nhất định phải để cho nàng nhớ sâu sắc lần dạy dỗ này, bằng không lần sau lại chạy khiến cô tìm không được phải làm sao!
Một tiếng mắng chửi, cửa căn phòng Hân Nghiên ở bị mở ra, Diệu Hàm nhẹ giọng đẩy cửa vào.
Bên trong cả gian phòng một mảnh tối đen, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn đuốc sáng rực ngoài cửa sổ xuyên vào.
Căn phòng vắng lặng không nhịn được khiến Diệu Hàm nhíu mày, nhẹ nhàng đi vào phòng, xuyên qua ánh trăng lạnh lẽo đủ để có thể thấy được bóng người đang chìm vào giấc ngủ bình yên trên giường.
Nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn mảnh mai khiến cô nhớ nhung như điên không biết vì sao, vốn là đụng phải lửa giận đang dâng lên trong nháy mắt lại tiêu tan.
Chỉ là ánh mắt u ám sâu thẳm nóng bỏng lại chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trên giường kia, không nháy mắt, sự cưng chiều và ôn nhu không thể nhận ra dưới