Quả nhiên giống như Diệu Hàm đoán, cuối cùng trong lòng Hân Nghiên đúng là xác định như vậy.
Nắm giữ thành bại và tính mạng trong tay mình vẫn an toàn hơn ở trong tay người khác một chút, trước giờ Hân Nghiên đều cho rằng như vậy.
Mắt lạnh hờ hững hơi quét mắt nhìn qua xích sắt rũ xuống trên mái nhà, to chừng cổ tay của Hân Nghiên .
Sau khi xác định xích sắt có thể chịu đựng trọng lượng cơ thể nàng, lại tính toán chiều dài của xích sắt, có thể lợi dụng nó nhảy đến cảnh cửa đen theo quán tính.
Thậm chí Hân Nghiên còn nghiêm túc xác nhận quỹ đạo và đường đi của hành động một lượt, khuôn mặt tinh tế nở nụ cười lạnh kiêu ngạo mà tự tin.
Lần này nàng sẽ cho Ảnh chủ của Thiên Ảnh xem kỹ cô thua dưới chân nàng thế nào.
Sau khi tính toán xong mọi thứ, Hân Nghiên nhanh chóng bò lên lan can.
Nhún người nhảy đủ đến chỗ xích sắt rũ xuống, tính toán vô cùng chính xác, thân pháp kỳ lạ khó lường, chỉ trong chớp mắt, Hân Nghiên đã cứ thế bắt lấy xích sắt vào tay.
Nàng lợi dụng quán tính của xích sắt bổ nhào tới chỗ cửa đen nhỏ, cả người như một con chim ưng giương cánh bay cao, vô cùng sắc bén, khí thế đủ để chèn ép người khác.
Diệu Hàm đã sớm đoán chắc nhân vật như "công tử" của đế quốc Ám Dạ tất nhiên sẽ chọn con đường này.
Khoảnh khắc Hân Nghiên bay đi, cơ thể nàng cũng chuyển động, tung bay tới chỗ cánh cửa đen, nhắm chuẩn vào người Hân Nghiên bắn ra viên đạn cuối cùng.
"Pằng..."
Cơ thể Hân Nghiên nhào thẳng tới căn phòng đen nhỏ, tầm mắt lại nhìn chằm chằm tập trung vào Diệu Hàm , trong đôi mắt sắc bén tàn nhẫn lộ ra vẻ nghiêm túc đề phòng.
Khi Diệu Hàm bắn ra viên đạn cuối cùng, nàng lạnh lùng cong môi nở nụ cười.
"Pằng..."
Lại một phát súng nữa, hai tiếng súng vang lên, viên đạn đặc biệt bay nhanh trong không trung, xông thẳng về phía đối diện.
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người bên dưới đều gần như nhìn chăm chú hai viên đạn kia, mày nhíu chặt lại, trong hoảng sợ còn vô cùng lo lắng.
"Cẩn thận!" Đồng tử của Đông Phương Thế Kiêu hơi run rẩy, rất sợ Hân Nghiên bị thương, chuyển động người, rút súng lục bên hông ra chạy về phía trước.
"Không được nhúc nhích!"
Thiên Ảnh vệ liên quan xung quanh vừa thấy Đông Phương Thế Kiêu nhúc nhích đã lập tức quát lạnh một tiếng, giơ súng nhắm vào đầu Đông Phương Thế Kiêu .
Chỉ cần cô ấy dám hành động thiếu suy nghĩ sẽ chủ động bắn, đảm bảo bị bắn thành tổ ong.
Thiên Ảnh vệ rất nhiều, Đông Phương Thế Kiêu hoàn toàn không thể đi lên, mắt thấy viên đạn ngày càng đến gần Hân Nghiên , trong lòng nôn nóng đến run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt nặng nề và lo lắng hơn.
Mẹ kiếp, sớm biết thế này, cô nên mang theo nhiều người một chút, giờ phút này cũng không đến mức bị động như thế.
"Pằng..."
Tiếng viên đạn lanh lảnh vang lên rõ ràng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Còn không đợi phía dưới Đông Phương Thế Kiêu và đám Thiên Ảnh vệ bên dưới lấy lại tinh thần, bên trên lại vang lên một tiếng "Pằng" rất lớn.
"Rầm..." Tiếng vang vô cùng lớn qua đi, lại đến tiếng cửa đen ngã xuống.
Trước cửa đen nhỏ, Hân Nghiên và Diệu Hàm vẫn giữ động tác gõ cửa cuối cùng, hai bóng dáng một cao một thấp đứng đối diện nhau, đáy mắt hai người đều mang theo vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Rất lâu sau đó, Diệu Hàm lên tiếng, giọng nói gợi cảm khàn khàn tràn đầy sức quyến rũ: "Xem ra trận này chúng ta hòa rồi!"
Hân Nghiên cong môi, nở nụ cười lạnh lẽo kiêu ngạo, ánh mắt hờ hững quyến rũ lóe lên ánh sáng rực rỡ động lòng người, nhìn Diệu Hàm ở đối diện.
Khí chất bướng bỉnh khó thuần trên người khiến người ta ngạc nhiên, còn lộ ra mấy phần đắc ý và đường hoàng.
"Không, cô thua!"
Hân Nghiên dứt lời, hơi rũ mắt trong ánh nhìn không dám tin của Diệu Hàm , nhìn về phía đầu gối của cô.
Ở đó có một vòng tròn nhỏ dạng bụi phấn màu xanh sẫm, mà bột phấn kia rơi xuống từ trong viên đạn Hân Nghiên bắn ra.
Lúc Hân Nghiên trốn ở phía sau cây cột nàng đã nghĩ đến hậu quả thế này, nhưng vì cứu Dạ Sát, nàng chỉ có thể ra hạ sách này thôi, cũng may là thắng rồi!
"Ha ha... công tử của đế quốc Ám Dạ đúng là gian trá, thật sự là thủ đoạn hay!"
Cho dù Diệu Hàm thua, trên người cô vẫn mang khí thế lạnh lùng kiên cường, giọng nói trầm thấp tràn ngập hơi thở mờ ám.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Hân Nghiên .
"Đây gọi là binh bất yếm trá*, Ảnh chủ của Thiên Ảnh có hơi ngây thơ quá rồi, trong mắt bản công tử, không quan tâm cô có gian trá hay không, có thể thắng mới là vương đạo!"
Hân Nghiên hừ