Chỉ chốc lát sau, binh lính của Thiên Ảnh vệ đã khiêng Dạ Sát đi tới.
Nhìn thấy Dạ Sát hôn mê bất tỉnh, Hân Nghiên khẽ cau mày, đôi mắt lạnh nhạt bắn ra sát khí sắc bén, nhìn Diệu Hàm chất vấn: "Đây là có chuyện gì, mong Ảnh chủ của Thiên Ảnh nói rõ với tôi!"
"Chỉ là tiêm cậu ta một mũi thôi, yên tâm đi, đoán chừng sáng mai sẽ tỉnh!"
Diệu Hàm nhìn thoáng qua Dạ Sát hôm mê bất tỉnh trên mặt đất, hơi nhăn mày, không biết vì sao mà đáy lòng vẫn không thích giọng điệu chất vấn cô của "công tử" đế quốc Ám Dạ trước mặt.
Đặc biệt là vì tên phụ nữ khác, cô thầm cười khổ, đoán chừng vì ánh mắt của người này rất giống với Hân Hân nhà cô, mới khiến cô có ảo giác như thế.
Nghe thấy Diệu Hàm nói thế, cuối cùng Hân Nghiên cũng thở phào một hơi, yên lòng, nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu ở một bên.
"Cậu tới cõng em ấy!"
Nếu bình thường chắc chắn Đông Phương Thế Kiêu phải đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ không phải lúc đùa giỡn, đưa tay khiêng Dạ Sát dưới đất lên trên vai.
"Người tôi sẽ mang đi, chuyện súng ống đạn dược, đến lúc đó Lôi Quỷ sẽ liên hệ với cô!"
Hân Nghiên lạnh nhạt nhìn Diệu Hàm nói xong, sau đó mang theo Đông Phương Thế Kiêu và Dạ Sát xoay người rời khỏi nhà xưởng đổ nát.
...
Nhìn mấy bóng người đi ra khỏi nhà xưởng đổ nát phía trước, Vũ Đàm đeo mặt nạ da người đi đến sau lưng Diệu Hàm , ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Hân Nghiên đã đi xa, nói.
"Số 1, có cần tôi đi..."
Vũ Đàm còn chưa nói xong, nhưng Diệu Hàm lại hiểu ý trong câu nói này.
Cô lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như không hề bận tâm, lại khiến người ta không nhìn thấu, nhìn chằm chằm về phía xa đã không nhìn thấy bóng người từ lâu.
"Không cần, cậu không phải đối thủ của đối phương, người này tàn nhẫn vô tình, vừa ra tay đã là sát chiêu ép người vào chỗ chết, khi nãy người này chiến đấu cũng không dùng hết sức giống như tôi, vẫn giữ lại gì đó, sâu không lường được, huống chi bên cạnh cậu ta còn có một Lôi Quỷ!"
Sắc mặt Diệu Hàm đóng băng, nhíu mày nhìn bóng tối ở xa, đáy mắt cũng không khỏi hiện ra mấy phần phức tạp và tối tăm.
"Không ngờ tướng tài của đế quốc Ám Dạ – Lôi Quỷ lại giống như một tên trai bao!" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Đàm mang theo vài phần khinh bỉ.
"Đừng bị hình tượng mê hoặc, Lôi Quỷ, tướng tài đứng đầu đế quốc Ám Dạ, quản lý tình báo, nhưng cái cậu ta thật sự lợi hại lại là đánh cận chiến và ngắm bắn đường xa.
Nếu cậu vì cậu ta có dáng vẻ trắng trẻo đã khinh bị cậu ta, vậy người chết chắc chắn là cậu, nhớ kỹ, khi đối đầu với kẻ thù tuyệt đối không thể khinh địch, nếu không người hối hận sẽ là cậu!"
"Huống chi bọn họ là sát thủ, khi đối đầu với kẻ thù sẽ có sát chiêu một chiêu toi mạng!"
Diệu Hàm nói xong thì đi ra khỏi nhà xưởng đổ nát, vừa đi vừa cởi dây lưng để súng lục và băng đạn trên eo, dáng người thon dài cao thẳng như một con sư tử đang ngủ say, tao nhã đi từng bước ra bên ngoài.
Cô nhớ Hân Hân của cô!
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, đã trễ thế này rồi, không biết Hân Hân đã ngủ hay chưa.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Hân Hân nhà cô khi ngủ, đáy lòng không nhịn được tràn đầy dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm u ám nhuốm lên màu sắc dịu dàng, không khỏi bước nhanh hơn.
Hân Nghiên và Đông Phương Thế Kiêu ở bên này đi ô tô rời khỏi nhà xưởng đổ nát, thẳng đến đường có ngã rẽ mới dừng lại.
"Chăm sóc tốt cho em ấy!" Hân Nghiên nhìn Đông Phương Thế Kiêu ở trên xe, kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, dặn dò Đông Phương Thế Kiêu .
"Cậu không đi với mình sao?" Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày, nhìn về phía Hân Nghiên .
Hân Nghiên lắc đầu: "Không được, ngày mai mình sẽ đến tìm các cậu!"
Nói xong, Hân Nghiên bèn khởi động xe, nhanh chóng chạy vào trong bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn bóng xe gấp gáp đi xa, đáy mắt Đông Phương Thế Kiêu không nhịn được hiện lên mấy phần phức tạp mất mát, hơi tự giễu cười khổ.
Trước giờ, cô đều hiểu tình cảm trong lòng mình với Hân Hân , bắt đầu từ lúc nhỏ khi bị người của nhà Đông Phương đuổi giết rồi Hân Hân cứu cô, cô đã không thể khống chế yêu người phụ nữ này.
Kiêu ngạo như nàng, ngạo mạn như nàng, đường hoàng như nàng, tà khí như nàng, bất kham như nàng, trong sáng như nàng, bướng bỉnh mà kiên