Cô gái trẻ tuổi vừa nói chuyện vừa kéo cổ áo xuống thấp đến không thể thấp hơn, vẻ mặt đắc ý ưỡn ngực.
Giống như đang nói: Cô xinh đẹp thì hay lắm sao, bà đây có ngực, cô có không, hừ!
Hân Nghiên không quan tâm, thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt cố ý làm khó chỉ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo cũng lướt qua ngực của cô gái trước mặt, khẽ cười một tiếng, mang theo mấy phần tà khí.
"Ngực không tệ, làm ở đâu đấy, kỹ thuật khá tốt?"
"Cô mới làm đó, cái này của tôi là thật, hàng thật giá thật đấy!" Cô gái kia lập tức nổi giận hét lớn, dáng vẻ đắc ý kiêu căng trước đó biến mất, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Hân Nghiên cười nhạt, nụ cười không lên tới đáy mắt, rất là vô tội chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Tôi có nói nó là giả sao?"
"Cô..." Cô gái trẻ tuổi bị chọc giận đến điên rồi.
Người ta cũng chưa nói thẳng là giả, cô ta ở đây giải thích, không phải là biểu hiện chột dạ sao, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.
Mấy cô gái trẻ tuổi khác bên cạnh thấy cô ta tức giận đến đỏ bừng mặt, không khỏi thấy hả giận.
Bình thường không ít người bị cô gái ngực to này khinh thường, thì ra người ta là bơm ngực, xì!
Cảm nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ từ bên cạnh, cô gái trẻ tuổi càng tức giận hơn, gọi bảo vệ đến mắng to một trận.
"Các người ngơ ngác làm cái gì, còn không kéo người phụ nữ tự ý xông vào này ra ngoài cho tôi, nếu không xảy ra chuyện, Tổng Giám đốc mà trách xuống thì các người cứ đợi bị đuổi đi!
Mấy bảo vệ vừa nghe thấy thế đều sợ hãi, lập tức bao vây lấy Hân Nghiên.
Hân Nghiên cười lạnh, đáy mắt lạnh nhạt mang theo mấy phần châm chọc và khinh thường.
Chỉ dựa vào mấy người này đã muốn ngăn nàng lại, xứng sao?
Nếu không phải nể tình đây là công ty của Diệu Hàm, nàng đã một chưởng đánh bay bọn họ từ lâu rồi, Hân Nghiên nàng lại bị người ta coi như quả hồng mềm tùy ý nắn bóp từ lúc nào vậy!
Đôi mắt lạnh lẽo của Hân Nghiên nhìn lướt qua, khí thế chấn động, cả người đều lộ ra khí phách khiếp người.
Cao cao tại thượng, khiến bảo vệ đang vây lấy nàng không nhịn được sợ hãi run rẩy, vô thức lùi về sau một bước, đáy mắt xuất hiện mấy phần sợ hãi.
Chị Lỵ phụ trách lễ tân cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, vội vàng tiến lên.
"Chào cô, thật ngại quá, bọn họ không phải cố ý làm cô khó chịu, chỉ là cô không có hẹn trước với Tổng Giám đốc, thật sự không thể đi lên được, mong cô hiểu cho!"
"Chị Lỵ, chị dài dòng với người phụ nữ này làm gì, tôi thấy cô ta là ỷ vào mình có chút sắc đẹp muốn trà trộn vào Diệu thị quyến rũ Tổng Giám đốc đấy, hừ, phụ nữ không biết xấu hổ như vậy tôi thấy nhiều rồi!"
Cô gái trẻ tuổi tức tối kêu lên, hôm nay cô ta không khiến cô gái này cút đi thì không được.
"Câm miệng!"
Nghe thấy lời nói của cô gái kia, chị Lỵ vội vàng quát, trừng mắt liếc cô gái ở phía sau.
Tiểu Lưu này bình thường ăn mặc lộ liễu muốn quyến rũ Tổng Giám đốc thì thôi đi.
Dù sao phụ nữ xinh đẹp trong công ty ai không nghĩ cách leo lên giường của Tổng Giám đốc, nhưng cho dù thế cũng không thể không có quy tắc như vậy được, dù sao quầy lễ tân này cũng do chị ta quản lý.
"Chị Lỵ, chị dựa vào cái gì bảo tôi câm miệng, rõ ràng là người phụ nữ không biết xấu hổ này không hẹn trước còn muốn vào quyến rũ Tổng Giám đốc, tôi ngăn cô ta lại là vì giúp Tổng Giám đốc mà thôi, chị gào lên với tôi làm gì?"
Tiểu Lưu nổi giận, cũng gào lên với chị Lỵ.
Hân Nghiên không lên tiếng, hờ hững cười nhạt đứng ở một bên, vui vẻ nhìn chị Lỵ và Tiểu Lưu cãi nhau ở bên này.
Nhìn thấy như thế, đáy lòng chị Lỵ càng có dự cảm không tốt hơn.
Chị ta cảm thấy chắc chắn người phụ nữ này không đơn giản, nói không chừng thật sự quen Tổng Giám đốc của bọn họ, dù sao người phụ nữ này vừa mở miệng đã gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc rồi.
Phải nói cả thủ đô người dám can đảm gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc như thế đã ít càng ít hơn, gần như đa số đều gọi cô cả Diệu và ngài Diệu, ai dám kêu thẳng tên của cô chủ nhà giàu đứng đầu thủ đô chứ.
Không thể không nói gừng càng già càng cay, dù sao chị Lý lớn tuổi hơn mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này không ít, đương nhiên cũng thấy