Không biết vì sao, tốt xấu gì nàng cũng là "công tử" của đế quốc Ám Dạ lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn khát máu.
Nhưng đến trước mặt Diệu Hàm luôn vô thức lộ ra sự e thẹn và bối rối của phụ nữ, ngay cả bản thân Hân Nghiên cũng không làm rõ được.
Cho dù trước kia khi qua lại với Vĩnh Khiêm cũng chưa từng mặt đỏ tim đập như thế này.
Tuy nàng và Vĩnh Khiêm nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, nhưng cái loại cảm giác kia nghĩ đến chợt cảm thấy là chuyện rất xa rồi.
Cho dù lúc nắm tay cũng không hề cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch!
Hân Nghiên hơi nhíu mày, chẳng lẽ trong lúc vô thức nàng đã động lòng với người phụ nữ này rồi sao?
Cũng có thể lắm, một người phụ nữ như thế, cao quý lạnh lùng, nhưng vẫn luôn cưng chiều và dịu dàng với nàng, đoán chừng bất cứ người phụ nữ nào cũng không chống đỡ được với sức quyến rũ của cô.
Đáy mắt Diệu Hàm lộ ra ánh sáng u tối, bóng dáng thon dài bá đạo ôm Hân Nghiên vào lòng từ phía sau.
Cúi người tựa đầu trên vai Hân Nghiên , môi mỏng cong lên, giọng nói khàn khàn gợi cảm mang theo mê hoặc, giống như Hân Nghiên thế này đã lấy lòng cô vậy.
"Hân Hân đang thẹn thùng sao?"
Hân Nghiên run lên, giãy giụa, thoáng tránh khỏi cảm giác tê dại truyền đến từ cổ, có chút không quen với cảm giác như vậy.
Diệu Hàm lại cố chấp ôm chặt Hân Nghiên hơn, đáy lòng bất mãn vì Hân Hân của cô lại muốn đẩy cô ra, giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm nặng nề chất vấn: "Em không thích chị chạm vào em à?"
Đáy mắt Diệu Hàm tối tăm, đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia sáng nguy hiểm, xoay người Hân Nghiên lại, có thể khiến đối phương vừa nhìn đã thấy cảm xúc mất mát nơi đáy mắt cô.
Trái tim Hân Nghiên hơi run rẩy, đúng là có chút không đành lòng, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là có chút không quen thôi!"
Trước giờ nàng đều trưởng thành trong bóng đêm, ngoài các đồng đội thân thiết nhất bên cạnh, nàng chưa bao giờ dám dễ dàng đưa lưng mình về phía người khác, Diệu Hàm đột nhiên kề sát vào lưng nàng khiến nàng hơi không quen.
"Vậy là nói, Hân Hân thích chị chạm vào em, đúng không?"
Diệu Hàm không định bỏ qua cho Hân Nghiên, chỉ có cô mới biết người phụ nữ trong lòng mình là một báu vật thế nào.
Cho dù bình thường có lạnh nhạt hơn nữa, nhưng vẫn rất dễ thẹn thùng đỏ mặt, lúc nở rộ dưới người cô càng quyến rũ nói không nên lời, khiến cô yêu thích không nỡ buông tay.
Ánh mắt nóng bỏng của Diệu Hàm nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của Hân Nghiên , không bỏ sót chút thay đổi nào trên mặt nàng.
Hân Nghiên bị Diệu Hàm nhìn chằm chằm đến lỗ tai nóng lên, hai má đỏ ửng, e thẹn gật gật đầu trong sự dịu dàng đến phát ngấy của cô.
Cái gật đầu này chắc chắn là cổ vũ tốt nhất với Diệu Hàm , sự yêu thương và cưng chiều nơi đáy lòng không ngừng dâng trào, cô cúi đầu hôn mạnh lên môi người phụ nữ trong lòng, chiếm lấy hương thơm tràn đầy ngọt ngào của nàng.
Có vài chuyện cô không muốn hỏi, như người phụ nữ lông vàng chết tiệt kia, còn có bầu không khí nặng nề giữa người kia với Hân Hân , rõ ràng nàng có quen biết cô cả nhà họ Vĩnh.
Mặc dù cô không chỉ một lần muốn biết Hân Hân của cô là ai, cô cũng có thể bảo người điều tra, nhưng cô vẫn muốn đích thân nghe Hân Hân nói với mình, vì cô tin tưởng nàng.
"Em... em còn muốn tắm rửa!" Hân Nghiên dần mất phương hướng trong sự dịu dàng của Diệu Hàm , mãi đến khi áo tắm đang ôm trong lòng trượt xuống mới đột nhiên bừng tỉnh.
Miếng thịt ngon như thế sắp tới tay rồi, sao Diệu Hàm có thể cho phép nàng chạy thoát được, bàn tay lập tức đưa tới, kéo cả người Hân Nghiên vào lòng, ôm ngang lấy nàng đi vào trong phòng tắm.
Trong giọng nói trầm thấp gợi cảm lộ ra ý cười nhàn nhạt, quyến rũ lòng người: "Đúng lúc ngài Diệu cũng cần tắm rửa, không bằng để ngài Diệu hầu hạ bà Diệu tắm rửa thay quần áo nhé!"
Hân Nghiên vừa định từ chối, Diệu Hàm đã ấm áp bá đạo chặn môi nàng lại, không cho nàng một chút cơ hội nói chuyện.
Hơi nước mờ mịt, khí nóng lượn lờ.
Khiến khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Hân Nghiên càng tinh tế quyến rũ hơn, tản ra hơi thở kiều diễm.
Diệu Hàm chỉ cảm thấy mình nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, nghĩ đến đám ruồi bọ thối vây quanh bên cạnh Hân Hân , Diệu Hàm lập tức không kiềm nén được cỗ chua xót bốc lên từ nơi đáy lòng.
Động tác chiếm lấy càng bá đạo hơn, giống như sợ báu vật trong lòng bị người bên ngoài cướp đi vậy.
Mãi đến khi Hân Nghiên bị giày vò đến hôn mê, Diệu Hàm mới lưu luyến buông nàng ra, tắm rửa