Trong mắt Diệu Hàm , tiếng quát lạnh lo lắng của Hân Nghiên lúc này giống như đang lo sợ bản thân làm hại cô gái này nhất thời, cả trái tim đau đớn và bị đè nén không nói thành lời.
Ánh mắt nguy hiểm âm lạnh cứ không chút nghi kỵ nhìn thẳng vào ánh mắt thanh lạnh đầy lo lắng của Hân Nghiên như thế, đôi mắt sâu thẳm của Diệu Hàm mang theo tia u ám tối tăm.
Giống như vòng xoáy đen cực kì nguy hiểm, lại giống như giếng cổ không chút gợn sóng, chỉ có thể thấy được một mảnh ám đen, không thấy được chút cảm xúc nào.
Chỉ là một ánh mắt đã khiến đáy lòng Hân Nghiên đau đớn, thấy tia u ám tối tăm nơi đáy mắt Diệu Hàm, đáy lòng nàng lại vì thế mà đau đớn, nhíu chặt mày.
Hai người ai cũng không nói gì, cứ lạnh lùng nhìn nhau như thế, tay nắm lấy Dạ Sát của Diệu Hàm cũng ngày càng bóp chặt, dường như một giây sau thật sự sẽ bóp gãy yết hầu Dạ Sát.
"Hân Dạ , em nghịch đủ chưa?"
Thấy mặt Dạ Sát ngày càng đỏ lên, sắc mặt Hân Nghiên lạnh đi, đôi mắt lạnh lùng mang theo tia nguy hiểm, tức giận quát lên với Dạ Sát.
"Chị, chị, khụ khụ... Em sắp chết rồi!"
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng đầy tức giận của Hân Nghiên, Dạ Sát hoảng sợ lên tiếng.
Đáy mắt u ám của Diệu Hàm ngây ra.
Dường như không ngờ cô gái này lại là em gái của Hân Hân , nhưng vì sao hai người lớn lên lại không hề giống nhau?
Chẳng qua họ của hai người lại giống nhau, đều họ Hân.
Lúc này Diệu Hàm không hề ngờ Dạ Sát không giống Hân Nghiên, đó là vì hai người họ căn bản không phải chị em ruột, không giống là chuyện bình thường, giống nhau mới phiền phức.
Mà hai người có họ giống nhau, đó là vì Dạ Sát là em gái mà Hân Nghiên nuôi dưỡng, đương nhiên cùng họ với nàng, tên cũng là do Hân Nghiên đặt.
Chỉ là sau này sau khi cô dựa vào thực lực của mình trở thành sát thủ số 1 trên bảng tử thần liền tự đặt biệt danh cho mình, là "Dạ Sát"!
Diệu Hàm nhíu mày, lực trên tay liền nhẹ đi.
Nếu như cô gái này thật sự là em gái của Hân Hân , vậy cô thật sự không thể động vào, chẳng qua cho dù là vậy, cho dù cô gái này là em gái của Hân Hân cũng không được nắm tay Hân Hân của cô.
Dạ Sát vừa được buông lỏng, không hề chuẩn bị, bỗng bị Diệu Hàm buông ra, cả người liền "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, đau đến nhe răng.
"cô muốn ngã chết tôi à, nếu thật sự ngã chết tôi, đừng hòng cưới chị đẹp của tôi!"
Thực ra chút đau này đối với người quen dãi nắng dầm mưa như Dạ Sát thật sự không tính là gì, nhưng ai bảo Dạ Sát muốn trêu chọc Diệu Hàm , không muốn cô sống tốt chứ.
"Được rồi, đừng làm trò ở đây nữa!" Hân Nghiên lạnh lùng bóc mẽ Dạ Sát, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng mang theo vẻ uy hiếp.
Dường như đang cảnh cáo Dạ Sát, được rồi, hòm hòm là được rồi, còn dày vò thêm nữa, chờ tối về nhà nàng sẽ đòi lại đó!
Dạ Sát chu miệng, trong lòng hừ lạnh.
Hứ, phụ nữ quả nhiên đều không đáng tin, đến chị đẹp bá khí đầy mình cũng không ngoại lệ, cái tên Lôi Quỷ kia nói quản nhiên không sai, phụ nữ á, có phụ nữ khác rồi sẽ trở nên trọng sắc khinh bạn, khinh em gái!
Nếu đã thua rồi, Dạ Sát dám nhận thua!
Nhấc người, lạnh lùng đứng trên mặt đất, cười ngông nghênh với Diệu Hàm , khuôn mặt trẻ con dáng yêu lộ ra nụ cười xinh đẹp, kiêu ngạo vênh váo nói với Diệu Hàm .
"Người phụ nữ này hôm này cô có thể đưa đi, chẳng qua đừng cho rằng thắng tôi thì tôi sẽ gọi cô là anh rể, người muốn cưới chị đẹp của tôi có thể vây quanh một vòng trái đất, muốn cưới chị ấy cũng cần phải có thực lực đó!"
Lời Dạ Sát vừa dứt, khí lạnh trên mặt Diệu Hàm lại tăng thêm vài phần, đôi mắt u ám tối tăm tràn đầu lửa giận và ghen tuông, sắc mặt lại vẫn lãnh khốc vô tình như trước, không chút để lời Dạ Sát vào trong mắt, còn kiêu ngạo nói.
"Dám mơ tưởng cô ấy, chết!"
Giọng nói bá đạo ngang ngược, lạnh lùng đầy uy hiếp, cả người mang theo tôn quý nho nhã như bậc đến vương, cao cao tại thượng.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự nghiêm nghị và lạnh lùng, mang theo sự nguy hiểm, sát khí đằng đằng, Dạ Sát không hề nghi ngờ người phụ nữ trước mặt tuyệt đối là một nhân