"Vâng, cô chủ !"
Vũ Đàm không dám nói gì, cung kính đáp lời.
Không khí trong xe bông trở bên cứng ngắc, quchị người Diệu Hàm tỏa ra khí tức lạnh lẽo đủ để đóng băng cả chiếc xe.
Trong chiếc Maybach là thế giới băng giá, cực kì lạnh lẽo.
Hân Nghiên trước giờ tính cách lạnh lùng, nhìn Diệu Hàm đang tỏa ra khí tức lạnh lẽo bên cạnh, không biết mở lời thế nào, cũng chỉ có thể yên lặng ngồi đó.
Bầu không khí ghế sau quá lạnh lẽo và kỳ lạ, đến Vũ Đàm ngồi phía trước cũng cả mặt không thoải mái.
Chờ xe về đến Long Hiên Hào Đình, Diệu Hàm liền vác Hân Nghiên xuống xe.
"A..."
Hân Nghiên chưa chuẩn bị, liền bị Diệu Hàm vác lên, ngạc nhiên kêu một tiếng, vùng vẫy muốn đi xuống.
Diệu Hàm vỗ mạnh một phát lên mông Hân Nghiên , thấp giọng quát một tiếng lạnh lùng vô tình: "Còn động đậy nữa chị muốn em ở ngay đây!"
Cả người Hân Nghiên ngây ra, cảm thấy quanh người Diệu Hàm tỏa ra khí tức lạnh lùng nguy hiểm, không khỏi nuốt ngụm nước bọt, nhìn phòng khách.
Theo tính cách trước giờ của người phụ nữ này, thật sự chọc giận cô, thật sự cô ấy có thể làm ra chuyện muốn nàng ngay cửa phòng khách, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trong lòng lại buồn phiền, nhớ tới dấu hiệu mỗi lần Diệu Hàm tức giận trước kia đều là đánh vào mông nàng, không phải lần này vẫn thế chứ?
Khi Hân Nghiên đang nghiêm túc suy nghĩ, dường như Diệu Hàm cảm nhận được người phụ nữ cô đang vác trên vai thất thần, sắc mặt liền nghiêm nghin thêm vài phần, đặt Hân Nghiên xuống.
Thân người thon dài mạnh mẽ đè nàng xuống sau cửa, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm Hân Nghiên dưới thân.
Cô không chịu được chuyện trong mắt nàng không có cô, không chịu được trong đầu nàng nhớ tới người phụ nữ khác, càng không chịu được lúc ở bên nhau mà trái tim nàng không ở đây, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Người phụ nữ này, rốt cuộc người phụ nữ ngày trêu chọc bao nhiêu phụ nữ mà cô không biết.
Vĩnh Khiêm, La Vu Duyệt, còn có tên Nam Cung Hướng, nhóc con kia nữa, mỗi người phụ nữ vây quanh nàng đều rất ưu tú, chính vì như vậy, Diệu Hàm càng sợ.
Sợ có một ngày cô ruốt cuộc không giữ được nàng nữa, là ai nói người nào yêu trước, người đó đã thua rồi, cô nhớ lời này quả nhiên rất đúng!
Thế nhưng, ai bảo cô di truyền sự chung tình của mẹ chứ?
Một khi yêu một người thì là cả một đời, cho dù Hân Hân không yêu cô, cô cũng không muốn buông tay nàng nữa, cho dù nàng không yêu cô, cô cũng sẽ không cho nàng rời khỏi bản thân nữa.
"Ưm..."
Cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi non mềm của Hân Nghiên , mang theo vị thơm ngọt mê người.
Sự điên cuồng bất thình lình khiến Hân Nghiên hơi thở hỗn loạn, ưm một tiếng, có chút không chịu được sự đột nhiên điên cuồng chiếm lấy của Diệu Hàm, hơi thở không ổn định, muốn đẩy cô ra.
Không ngờ rằng hành động này của Hân Nghiên càng khiến Diệu Hàm cảm thấy nàng không thích sự đụng chạm của cô, khuôn mặt âm lạnh ngày càng đen đi, càng thêm điên cuồng nóng nảy, không ngừng chiếm lấy.
Thô bạo đè Hân Nghiên dưới thân, không cho nàng chút cơ hội phải kháng, dường như muốn phát tiết tất cả sự thâm tình và tức giận của mình, khuôn mặt lạnh lùng trở nên tiêu điều, khiến Hân Nghiên ngạc nhiên không thôi.
"Xoẹt..."
Quần áo bị Diệu Hàm hung ác xé rách, thô bạo lưu lại từng dấu ấn thâm tím trên người Hân Nghiên , khiến cả người Hân Nghiên cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đẩy Diệu Hàm ra.
"Đừng như vậy!"
Hân Nghiên bỗng kêu lớn, giống như một gậy đánh xuống, thình lình gõ tỉnh Diệu Hàm , nhìn Hân Nghiên đầu tóc rối tung, quần áo rơi hết, cả người chật vật dưới thân, khí tức trên người Diệu Hàm lụi bại ngay lúc đó.
Đôi mắt sâu thẳm lộ ra nét đau đớn bi thương, còn có sự tự trách, hối hận đối vưới Hân Nghiên , và cả sợ hãi.
Vết răng tím thâm nhìn mà ghê người bỗng chống rút cạn toàn bộ sức lực trong người Diệu Hàm , đột nhiên có chút không nỡ nhìn tiếp.
Càng không dám ngẩng đầu nhìn Hân Nghiên , rất sợ nhìn sự ghét hận và thất vọng về cô trong ánh mắt nàng.
Tiếng hít thở thô mạnh trong phòng khách bỗng trở bên rõ ràng và kỳ lạ,