Bà Xã Là Nhất

Chương 91


trước sau


Hân Nghiên nhìn cô gái kiêu căng, hống hách và vô lễ trước mặt một cái.

Mi tâm nàng bất giác cau lại, cứ luôn cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng có nghĩ kỹ thì cũng không biết là đã gặp vào lúc nào nữa.

"Ê, tôi đang nói với cô đó, cô nghe thấy rồi chứ, ai bảo cô cản bổn tiểu thư lại, bổn tiểu thư muốn nói chuyện với chị Hàm!" Cơ Tích Tương khinh miệt trừng Hân Nghiên một cái.

"Chị Hàm chị nhìn kìa, người phụ nữ này cản em, cô ta xấu quá, chị mau kêu cô ta cút ra đi!"

Cơ Tích Tương quay đầu nhìn sang Diệu Hàm, sự hống hách và kiêu ngạo trên gương mặt lúc này liền chuyển sang nũng nịu mà nói với Diệu Hàm, hoàn toàn không nhìn thấy sự u ám và khủng bố trên sắc mặt của Diệu Hàm.

Hân Nghiên nhìn Cơ Tích Tương lật mặt trong chớp mắt mà có chút kinh ngạc, mi tâm nàng càng lúc càng nhíu chặt lại hơn, đáy mắt thanh lãnh mang theo vài phần băng giá mà lạnh lùng nhìn Cơ Tích Tương.

"Cản cô thì đã làm sao, cô có bản lĩnh thì tự mình qua đây!"

Thanh âm ngông cuồng lạnh lẽo mang đầy sự bá khí và lạnh nhạt vang lên, Hân Nghiên nhìn Cơ Tích Tương với ánh mắt thờ ơ, vẻ mặt không vui.

Đúng, nàng chính là không vui đó, nhìn cô gái này kêu Diệu Hàm là chị Hàm, nàng liền cảm thấy trái tim mình khó chịu.

"Phụt, khụ khụ..."

Sắc mặt Diệu Hàm vốn đang âm trầm tức giận nhưng vì lời nói này của Hân Nghiên mà đột nhiên không nhịn được cười lên thành tiếng, ngay cả sự phẫn nộ lúc đầu trên gương mặt cũng chớp mắt biến mất đi. Nhìn gương mặt ngông cuồng của người phụ nữ nhỏ bé chặn trước người mình, trái tim cô liền trở nên ấm áp, còn có cả sự bực bội mà Hân Nghiên phóng thích ra từ trên người càng khiến Diệu Hàm vui vẻ hơn.

Hân Hân nhà cô đang ghen đó!

Thì ra Hân Hân thanh lãnh lúc ghen lên cũng có bộ dạng đáng yêu như vậy a!

Cơ Tích Tương có khi nào nhìn thấy Diệu Hàm cười qua đâu chứ, nụ cười này thậm chí còn đẹp hơn so với khuôn mặt lãnh khốc kia nữa, nó toát ra khí chất như một nàng tiên giáng trần vậy, rực rỡ hệt như là hoa khói vào tháng ba, nở rộ chói lọi và đầy màu sắc, lập tức khiến cho Cơ Tích Tương mê mẩn đến đỏ cả mắt.

Khuôn mặt nhỏ lúc này cũng nhuộm lên một màu hồng hồng.

Nhưng trong chớp mắt, gương mặt Cơ Tích Tương liền trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt ghi hận nhìn Hân Nghiên ở trước mặt, dưới đáy mắt toàn là thần sắc âm hiểm, sự đố kỵ cháy lên hừng hực.


Người phụ nữ này vậy mà lại xinh đẹp hơn cô ta, hơn nữa còn ở cùng với chị Hàm, chị Hàm vậy mà lại cười vì cô nữa, không được, cô ta tuyệt đối không cho phép chị Hàm bị người phụ nữ khác cướp đi đâu.

Khó lắm mới bảo ba điều tra được tin tức nói Diệu Hàm đã từ chối sự đính hôn với cô chủ nhà họ Hạng rồi, nghe thấy tin tức này, cô ta đã vui mừng đến mấy ngày, ngày nào cũng nghĩ xem làm sao để bồi dưỡng tình cảm với chị Hàm, đúng lúc daddy cũng vô cùng tán đồng.

Daddy có nói, đàn ông hay phụ nữ ai cũng thích con gái dịu dàng, không thích người kiêu căng hống hách.

Khuôn mặt nhỏ vốn mang đầy đố kỵ và hống hách đối với Hân Nghiên lúc này liền thay đổi: "Cô này là vệ sĩ của chị Hàm sao, em không có ác ý gì hết, chỉ là nhìn thấy chị Hàm ở đây nên muốn qua đây chào hỏi thôi!"

Nhìn thấy Cơ Tích Tương trong chớp mắt lại thay đổi sắc mặt, khóe môi Hân Nghiên bất giác nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Người phụ nữ này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, vừa nãy đã lộ tẩy hết rồi, bây giờ còn giả vờ thì có tác dụng gì nữa, đúng là chưa khảo đã xưng mà.

Hơn nữa, nàng trông giống vệ sĩ lắm sao?

"Nếu đã là như vậy, chào cũng chào rồi, mời cô đi cho!"

Hân Nghiên lạnh lùng nhướng mày, không phải là nói đến đây chào hỏi một cái thôi sao.

Cơ Tích Tương không ngờ Hân Nghiên lại nói như vậy, sắc mặt cô ta lúc này có chút tê cứng, cho dù là đã nghe lời của ba, trước mặt Diệu Hàm phải dịu dàng một chút, nhưng dù sao bình thường cũng hống hách thành thói rồi, cho nên nghe thấy lời của Hân Nghiên thì khó tránh trong lòng bất mãn.

Cô ta quát với Hân Nghiên một tiếng: "Hừ, cô là cái thá gì, dựa vào đâu mà làm chủ cho chị Hàm vậy, chị Hàm còn chưa kêu tôi đi nữa, hơn nữa vừa nãy chị Hàm còn kêu cô cút ra nữa kìa!"

Hân Nghiên nhướng mày, châm biếm cười một cái: "Như vậy vẫn là thuận mắt hơn một chút, vừa nãy trông có chút kinh tởm!" "Cô mắng ai kinh tởm đó, cô mới đúng là không biết xấu hổ đó, tôi thấy cô là sợ chị Hàm bị tôi kêu đi, làm cho cô không câu dẫn được thì có, hừ!"

Cơ Tích Tương nghe thấy lời của Hân Nghiên thì liền phẫn nộ, cô ta đưa đôi mắt âm hiểm nhìn Hân Nghiên.

"Cô hai Cơ, mong cô nói chuyện chú ý một chút, vừa nãy tôi kêu cô cút ra, cô không có lỗ tai, hay là không có não!" Trên khuôn mặt âm trầm của Diệu Hàm đầy rẫy sự lạnh giá tựa băng sương, ánh mắt âm lạnh nguy hiểm khẽ híp lại nhìn Cơ Tích Tương.

"chị Hàm, chị sao vậy, sao chị lại có thể nói với em như vậy, lúc nhỏ chị thích em nhất, còn tặng em một đóa hoa nữa, chị quên rồi sao?" Nhìn thấy sắc mặt u ám nguy hiểm của Diệu Hàm, Cơ Tích Tương bất giác trở nên ủy khuất, đôi mắt cô ta ửng đỏ, thanh âm yếu đuối.

Bất kỳ người nào nhìn thấy cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc.

"Chuyện lúc nhỏ tại sao tôi phải nhớ chứ, cho dù tôi có tặng hoa cho cô cũng không có nghĩa là cô có thể bất kính với vợ của tôi!"

Diệu Hàm lạnh lùng trào phúng, đôi mắt sâu thẳm đầy lạnh lẽo.

"Vợ..."

Bị thanh âm lạnh lùng khủng bố của Diệu Hàm dọa, Cơ Tích Tương thật sự có chút hoảng, nhưng vừa nghe đến từ vợ cô ta liền kinh ngạc, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Hân Nghiên ở bên cạnh Diệu Hàm, vẻ mặt viết đầy sự không dám tin.

"chị Hàm, chị nói bậy gì vậy, chị đã nói là lớn lên sẽ lấy em mà, làm sao lại có thể có vợ chứ, em mới là vợ của chị mà!"

Cơ Tích Tương lúc này thật hận không thể xé xác người phụ nữ chướng mắt này ra, ả tiện nhân to gan này dám câu dẫn chị Hàm của cô ta, nhưng mà chị Hàm lúc này đang tức giận, cô ta vẫn là có chút sợ hãi bộ dạng đáng sợ này của Diệu Hàm.

Nghe thấy lời của Cơ Tích Tương, sự âm hiểm nơi đáy mắt Diệu Hàm càng lạnh lẽo thêm vài phần nữa.

"Cô hai Cơ không lẽ không tìm được người nào để gả rồi sao, Diệu Hàm tôi không thích kiểu người như cô, tôi chỉ thích kiểu người như phu nhân nhà tôi thôi!" Diệu Hàm lạnh lùng lên tiếng, thanh âm sương giá lãnh khốc mà bạc tình: "Nhưng mà---"

Nghe thấy lời của Diệu Hàm, Cơ Tích Tương thật muốn thổ huyết luôn rồi, khuôn mặt cô ta đầy nước mắt, khiến người ta nhìn mà thương xót, đôi mắt ướt đẫm đầy mê người, đau lòng khôn xiết, nhưng đột nhiên nghe thấy hai từ nhưng mà, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên: "Nhưng mà cái gì?"

Diệu Hàm trào phúng cười một cái, đôi mắt đen láy lộ ra một thần sắc hung hãn đáng sợ, khóe môi mỏng khẽ mở ra, nói.

"Nhưng nếu như cô hai Cơ cô đơn lạnh lẽo quá, tôi đây có thể tìm cho cô vài người bạn nam để chơi cùng, ừm, chắc chắn là sẽ phục vụ thật tốt cho cô hai Cơ, thấy sao hả?"

Lời của Diệu Hàm tàn nhẫn cực kỳ, cô thậm chí còn coi Cơ Tích Tương như một món hàng hà tiện đem ra bán, ai bảo người phụ nữ này vừa mới ức hiếp Hân Hân của cô chứ.

Tuy cô thích bộ dạng Hân Hân ghen lên vì cô, nhưng đó là khi không có ai làm tổn thương nàng, nhưng Cơ Tích Tương này lại ngu ngốc đến không có thuốc chữa.

"chị Hàm, sao chị lại có thể đối xử với em như vậy, em luôn đợi chị đến lấy em, giữ gìn thứ tốt đẹp nhất của em là để cho chị đó, chị làm như vậy quá tổn thương em rồi!"

Cơ Tích Tương bị lời của Diệu Hàm làm giật bắn mình, trên mặt toàn là nước mắt của sự ấm ức, cô ta khóc lóc kể lể với Diệu Hàm.


"Thứ tốt đẹp nhất? Cô có à, đừng làm tôi buồn nôn được không?"

Diệu Hàm mở miệng châm chọc, giọng điệu tràn ngập khinh thường, liếc mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt của Cơ Tích Tương với vẻ chán ghét.

Trừ Hân Hân nhà cô ra, nước mắt của bất kỳ một người phụ nữ nào trên đời này đều làm cô cảm thấy buồn nôn, ghét bỏ, nhưng mà Hân Hân nhà cô chỉ khi nào nằm dưới thân cô động tình mới khóc thút thít mà thôi, những lúc khác chưa bao giờ khóc cả.

Nhớ đến hình ảnh Hân Hân nhà cô nằm dưới thân cô động tình rơi nước mắt, Diệu Hàm lập tức cố nhịn thở, cơ thể cũng nóng hơn.

Cô cả Diệu lúc này bất giác suy nghĩ miên man bậy bạ trong lòng.

Nếu như để người ngoài nhìn thấy được ý nghĩ trong lòng của cô cả Diệu, chắc chắn sẽ khinh thường cô ngay.

Thì ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình, cao quý này nọ đều chỉ là biểu hiện giả thôi, cô thật ra là một con sói đội lốt cừu, hơn nữa còn là một con sói gian ác.

"chị Hàm, chị làm sao vậy, sao chị lại nói chuyện với

em như vậy chứ, là do người phụ nữ này đúng không, tiện nhân, cô làm gì chị Hàm hả, Cơ Tích Tương tôi đây sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

Cơ Tích Tương tủi thân ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng, đột nhiên, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, hung dữ trừng mắt nhìn Hân Nghiên.

"Cơ Tích Tương?"

Nghe thấy cái tên Cơ Tích Tương, ánh mắt Hân Nghiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, chẳng trách nàng lại thấy người phụ nữ này rất quen mắt, chẳng trách khi Diệu Hàm gọi người phụ nữ này là cô hai Cơ thì nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thì ra người phụ nữ này chính em gái của Cơ Tích Vy, Cơ Tích Tương!

Hai chị em này đúng là thích cướp người của khác như nhau!

"Cô chính là em gái của Cơ Tích Vy?" Hân Nghiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tàn nhẫn còn nhiễm thêm chút lệ khí dày đặc.

"Không sai, nếu đã biết đến nhà họ Cơ thì nhanh chóng dẹp cái ý tưởng kia đi đi, cô không phải là loại người có thể xứng đôi với chị Hàm!"

Ánh mắt Cơ Tích Tương đầy vẻ khinh thường, sắc mặt của hai người Diệu Hàm và Hân Nghiên cùng lúc trở nên hung dữ hơn.

Chỉ là nét hung dữ trên mặt Diệu Hàm không giống với nét hung dữ trên mặt của Hân Nghiên.

Diệu Hàm chỉ là không thích có người không tôn trọng Hân Hân nhà cô thôi, nhưng mà Hân Nghiên lại hận tất cả những người nhà họ Cơ, mắt vằn đỏ sát ý khủng bố.

Diệu Hàm biết Hân Hân nhà cô rất hận nhà họ Cơ, bây giờ cô lại cảm nhận được sát ý mạnh mẽ tóat ra từ Hân Nghiên thì càng thêm hoảng sợ.

Rốt cuộc thì nhà họ Cơ đã làm gì mà khiến cho Hân Hân hận nhà họ Cơ đến như thế, đến mức chỉ cần nhìn thấy người nhà họ Cơ thôi đã không nhịn được muốn giết chết bọn họ rồi.

Cô đã bảo Vũ Đàm đi điều tra, cô tin tưởng chỉ mấy ngày nữa thôi nhất định có thể có được tin tức rồi.

"Quay về nói với Cơ Tích Vy, bảo cô ta ráng mà hưởng thụ mấy ngày tháng thoải mái cuối cùng đi, còn cả mấy người nhà họ Cơ của cô nữa!"

Hân Nghiên lạnh lùng nói, khí thế áp đảo, sát ý dưới đáy mắt vừa lạnh lẽo vừa khủng bố, giống như một lốc xoáy màu đen bao trùm lấy Cơ Tích Tương, làm cô ta hoảng sợ, bất giác rùng mình.

Trong lòng cô ta không hiểu sao lại có chút hoảng sợ dưới sự huy hiếp của khí thế trên người Hân Nghiên.

"Cô, muốn làm gì nhà họ Cơ của chúng tôi hả? Tôi nói cho cô biết, ba của tôi sẽ không tha cho cô đâu!" Cơ Tích Tương hoảng sợ nói.

Hân Nghiên lạnh lùng cười, nụ cười mang theo vài phần quỷ dị và khó lường như ác ma: "Tôi đây sẽ chống mắt lên xem, ai giỏi hơn!"

"Cô là đồ phụ nữ xấu xa, hừ, chị Hàm sẽ không thích người phụ nữ xấu xa!" Cơ Tích Tương hoảng sợ la lớn.

"Tiếc thật, chị ấy cứ thích người như tôi đó, chị ấy chướng mắt cô, cho dù cô cởi sạch đồ nằm lên giường thì chắc chị ấy cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô đâu!"

Hân Nghiên không có tự tin vào những chuyện khác, nhưng trong chuyện này thì lại rất tự tin, Cơ Tích Tương còn kém xa chị gái của cô ta.

Nhớ năm đó, ít ra Cơ Tích Vy còn biết giả bộ trước mặt cô, giả bộ như bản thân rất đáng thương, lúc thì lại quan tâm cô, còn cái cô Cơ Tích Tương này sao, có cái đầu bị kẹp cửa, não tàn!

"Tiện nhân cô cứ chờ đó đi, tôi nhất định sẽ làm cho chị Hàm yêu tôi, hừ!" Cơ Tích Tương kiêu ngạo quát lên, làm người ở xung quanh giật mình sôi nổi quay sang nhìn.


Giám đốc nhà hàng dẫn theo mấy người bảo vệ đến, vốn là định ném mấy người kiếm chuyện ra ngoài hết, nhưng mà khi nhìn thấy Diệu Hàm thì lập tức cung kính mở miệng.

"Cô cả Diệu, thì ra là cô, cô có gì cần không ạ?"

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệu Hàm, giám đốc quản lý cung kính mở miệng.

"Vừa lúc cần giám đốc giúp tôi một việc, cô gái này vừa mới sỉ nhục vợ tôi, làm cho cô ấy thấy rất khó chịu, cho nên muốn nhờ ông giúp tôi chút việc, nhờ bảo vệ ném cô gái này ra ngoài, nhớ rõ, là ném ra ngoài!"

Diệu Hàm lạnh lùng, khí thế nguy hiểm thâm trầm lại mang thêm vài phần tức giận.

Cô nhắc nhở giám đốc, đặc biệt còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "ném ra ngoài, không hiểu sao làm cho giám đốc và mấy người bảo vệ đứng phía sau cảm giác được áp lực đè xuống.

"Vâng, vâng, xin cô Diệu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ném người gây chuyện ra ngoài!" Giám đốc trực ca liên tục gật đầu đồng ý, gọi mấy người bảo vệ đứng phía sau.

"Mấy cậu còn không nhanh ném người gây chuyện này ra cửa đi, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của cô cả Diệu!"

"Vâng, giám đốc!"

Mấy người bảo vệ cũng biết người mặc vest đen đang ngồi trước mặt không dễ chọc, nhanh chóng gật đầu rồi bước lên túm lấy Cơ Tích Tương.

Cơ Tích Tương nghe thấy Diệu Hàm nói thì đã sớm ngơ ngác rồi, không ngờ chị Hàm thật sự định ném mình ra ngoài, trong lòng lập tức vô cùng hoảng sợ.

Dù sao cô ta cũng là cô hai nhà họ Cơ ở kinh thành Đế Đô, nếu ở đây mà bị người ta ném ra ngoài chẳng phải sẽ bị người khác cười cho thối mũi sao, chuyện mất mặt thế này nếu như bị truyền thông biết được, giấc mộng muốn được gả cho chị Hàm, trở thành phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Đế quốc Diệu thị cũng sẽ tan biến không phải sao?

"Không, mấy người ai dám đụng vào tôi hả, tôi chính là cô hai của nhà họ Cơ, nếu như các người cả gan động vào người tôi, tôi lập tức làm cho các người mất việc hết!"

Cơ Tích Tương tức giận quát mắng, uy hiếp mấy bảo vệ đang chuẩn bị lôi cô ta đi.

Bảo vệ nghe xong lời uy hiếp của Cơ Tích Tương, quả nhiên đều tạm thời dừng động tác lại, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt thoáng vẻ khó xử.

Bọn họ đều chỉ là nhân viên làm thuê, làm việc cực khổ một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu như mất việc thì làm sao mà nuôi gia đình được nữa.

"Ném, ai dám làm các cậu mất việc, cứ việc đến Đế quốc Diệu thị tìm tôi, Đế quốc Diệu thị của tôi cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ không thiếu việc làm và nhân tài, đãi ngộ và tiền lương tuyệt đối sẽ tốt hơn ở nơi này nhiều!"

Diệu Hàm lạnh lùng nói, giọng nói vô tình phá tan không khí chui vào trong lỗ tai của Cơ Tích Tương, làm cô ta gần như sợ đến mức cả cơ thể đều đang run lên, mặt mày trắng bệch.

Mấy người bảo vệ nghe Diệu Hàm nói như thế thì lập tức yên tâm.

Đế quốc Diệu thị chính là công ty lớn hàng đầu ở Kinh đô, nếu như thật sự được vào làm việc trong đế quốc Diệu thị, đó mới là chuyện mà ai cũng ngưỡng mộ, không chỉ phúc lợi tốt mà còn ổn định.

Nghĩ đến đây, mấy người bảo vệ lập tức vô cùng hăng hái, nhanh chóng túm Cơ Tích Tương đang hoảng sợ không biết làm sao lên.

"A, mấy người đang làm gì đó, mấy người dám đụng vào tôi, ba của tôi sẽ không tha cho mấy người đâu, tránh ra, mấy người tránh ra ngay cho tôi, tôi không muốn bị ném ra ngoài, a, tôi không muốn bị ném ra ngoài!"

Cơ Tích Tương bị mấy người bảo vệ khiêng lên, mặt mày hoảng sợ giãy dụa, sắc mặt vô cùng sợ hãi.

"Đùng!"

"A!"

Sau đó mấy bảo vệ khiêng Cơ Tích Tương ném ra ngoài cửa nhà hàng Italy, Cơ Tích Tương la thảm một tiếng, bị ném đến ngu luôn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện