Bà Xã Là Nhất

Chương 92


trước sau


Cô ta thật sự bị ném ra ngoài rồi!

Cơ Tích Tương ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy mọi người xung qucô đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, cô ta tức giận vô cùng, mặt đỏ tía tai giận dữ thét lên:

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt các người ra bây giờ!"

Dáng vẻ hung ác kia làm cho mấy người xung qucô không khỏi tức giận.

"Xì, không có tiền ăn cơm, tính tình còn xấu như thế, bị ném ra ngoài đúng là đáng đời mà!"

"Đúng đó đúng đó, đồ mặc trên người chắc toàn đồ nhái, thời đại này đúng là có người không biết xấu hổ, mặc mấy món đồ hàng giả hàng nhái rồi vào nhà hàng ăn uống chùa!"

"Còn không phải sao, hung dữ cái gì chứ, thật sự tưởng mình là con gái nhà giàu có sao, tôi khinh!"

Một người thcô niên ăn chơi nhìn mà thấy khó chịu, hùng hổ đi lên trước, nhổ một bãi nước bọt vào người Cơ Tích Tương.

Bãi nước miếng kia vừa lúc rơi trúng đôi mắt của Cơ Tích Tương, lập tức làm mắt cô ta díp lại.

"Mấy người, mấy người chờ đó đi, tôi sẽ không buông tha cho mấy người đâu!"

Cơ Tích Tương tức giận muốn thổ huyết, từ nhỏ đến giờ ai cũng nâng niu cô ta như báu vật, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này chứ, lập tức trong lòng bừng bừng tức giận.

Cô ta cũng càng hận Hân Nghiên hơn.

Đều là tại con đê tiện kia, con đàn bà đê tiện, ai cho cô dụ dỗ chị Hàm, còn bảo chị Hàm ném tôi ra khỏi đó nữa, cho nên mới làm cho những người này cười vào mặt tôi, Cơ Tích Tương tôi thề không đội trời chung với con đàn bà đê tiện cô.

Cô ta ngước mắt hung dữ trừng mắt nhìn đám người ở xung qucô, dùng ống tay áo lau đi thứ dính nhớp trên mặt, nhìn thấy vết nước bọt trên ống tay áo, cảm thấy cơ thể vô cùng không thoải mái.


Mãi đến khi nhìn thấy Cơ Tích Tương chật vật chạy trốn, Hân Nghiên mới hoàn hồn lại, đáy mắt lạnh lẽo hung ác vô cùng dữ tợn.

Nhà họ Cơ, rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho các người hiểu ra, cái giá cho việc đắc tội với Hân Nghiên tôi sẽ thê thảm đến mức nào.

"Cô cả Diệu!"

Bảo vệ ném Cơ Tích Tương ra khỏi nhà hàng rồi lập tức quay vào, nhìn Diệu Hàm, vẻ mặt hơi xấu hổ.

"Ngày mai gọi điện thoại cho người này, nếu như muốn đến Diệu thị làm việc thì cứ tìm cô ta là được!"

Diệu Hàm lấy trong túi ra một tờ dcô thiếp, đưa cho bọn họ, tên ở trên đó chính là Vũ Đàm - trợ lý đặc biệt của Diệu Hàm.

"Vâng, cảm ơn cô cả Diệu, cảm ơn cô cả Diệu!"

Mấy người bảo vệ nhận lấy tấm dcô thiếp mà Diệu Hàm đưa qua, sau đó liên tục cảm ơn khom lưng với cô.

Giám đốc quản lý đứng ở bên kia cho dù nhìn thấy nhân viên của mình bị dụ đi làm ở nơi khác thì cũng không dám nói gì, ai bảo thân phận của người ta lại là thái tử của Kinh Đô vô cùng cao quý chứ, người có thân phận bối cảnh như vậy cũng không phải là người mà một tên giám đốc nho nhỏ như ông ta có thể đắc tội được.

"Cô cả Diệu, mời vào trong!"

Diệu Hàm đi ngang qua giám đốc quản lý, khẽ gật đầu, khi nhìn về phía Hân Hân nhà cô, cô phát hiện sắc mặt Hân Nghiên vẫn tệ như cũ, đáy mắt lóe lên tia sáng u tối, cô nắm chặt lấy tay nàng.

Hân Nghiên cảm nhận được sức mạnh từ trong lòng bàn tay, hơi nhíu mày ngước mắt lên nhìn, lập tức Diệu Hàm đang lẳng lặng đánh giá nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Hân Nghiên cũng không nói tiếng nào, nhìn lại cô với ánh mắt lành lạnh.

"Haizz, đi thôi, ăn cơm!"

Diệu Hàm thở dài, khẽ nắm chặt lấy bàn tay nàng, đi vào trong nhà hàng.

Hân Nghiên lẳng lặng đi theo phía sau, hai người không nói tiếng nào, giống như đã trở về hình ảnh như trước kia, nhưng mà cuối cùng trong lòng mỗi người đều có chút ngăn cách.

Diệu Hàm vẫn luôn cho rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô sẽ giành được trái tim của Hân Nghiên, như vậy thì nàng có thể mở lòng với cô hơn, nhưng mà cô nghĩ sai rồi, cho dù là bây giờ cô đã ở trong lòng của Hân Nghiên rồi, nhưng mà Hân Hân vẫn có chút đề phòng với cô.

Biết được điều này, cô như rơi vào đáy vực sâu vậy, trong tim cảm giác vô cùng hụt hẫng.

Hân Nghiên cúi đầu nhíu chặt mày, đôi môi đỏ thắm mím chặt lại, sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần.

Nàng biết trong lòng Diệu Hàm đang nghĩ đến cái gì, chỉ là có rất nhiều lúc nàng chỉ là không muốn để người khác biết được quá khứ tăm tối của mình mà thôi, nếu họ biết được thì cứ như nàng đang trần trụi đứng trước mặt của người đó vậy.

Mà nàng sợ nhất chính là Diệu Hàm sẽ để bụng.

Để bụng chuyện nàng từng ở trong bệnh viện tâm thần, để bụng chuyện nàng bị giam suốt một năm, một năm kia có thể xảy bất cứ chuyện gì, nàng không muốn để cô cho rằng nàng là một người tâm thần, mà nàng càng không biết Diệu Hàm có thể tin tưởng những gì nàng nói ra hay không.

Cho nên giữ im lặng là cách tốt nhất!

"Hân Hân không muốn nói gì với chị sao, chẳng hạn như về nhà họ Cơ, hay là cô cả nhà họ Vĩnh ?"

Cho dù Diệu Hàm đã biết đoạn quá khứ của Hân Hân và Vĩnh Khiêm, cũng biết được mối thù giữa cô cả nhà họ Cơ và Hân Hân, nhưng mà Diệu Hàm vẫn luôn không hiểu được, vì sao Hân Hân lại hận nhà họ Cơ đến như thế, còn muốn ép bọn họ đến bước đường cùng.

Mấy hôm nay Vũ Đàm vẫn chưa điều tra ra được, trong lòng cô vẫn luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Hân Nghiên ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt đen láy của Diệu Hàm, dưới đáy mắt ấy vẫn có mây mù không tan đi, chất chồng lên nhau hình thành một lốc xoáy màu đen, hướng thẳng vào cô.


Hai người cứ nhìn nhau không nói gì, lòng của Diệu Hàm cũng dần lạnh lẽo.

"Thôi, đi ăn cơm!"

Hân Nghiên nhìn bàn tay đang cầm đũa của Diệu Hàm, nhíu mày nhếch môi, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này chính là bữa cơm yên lặng đến quỷ dị nhất mà hai người từng ăn, mãi đến khi ăn xong thì Diệu Hàm và Hân Nghiên vẫn không nói với nhau câu nào.

Sau khi ăn cơm xong, hai người một trước một sau đi ra nhà ăn, Diệu Hàm gọi Vũ Đàm, bảo cô ta đưa Hân Nghiên về nhà, còn Diệu Hàm thì không nói tiếng nào leo lên xe chạy thẳng về công ty.

Hân Nghiên đã từng muốn mở miệng rất nhiều lần, chỉ là cuối cùng vẫn cứ há miệng thở dốc rồi nuốt ngược những gì muốn nói vào, trở lại vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như mọi khi.

Hân Nghiên lại không biết, thật ra Diệu Hàm vẫn luôn chờ Hân Nghiên, rất nhiều lúc khi nàng đang do dự có nên nói hay không, tim Diệu Hàm cũng hồi hộp theo, cô vô cùng hy vọng Hân Nghiên có thể nói thật cho cô biết, cho dù chỉ là một lời giải thích thôi cũng được, nhưng mà lại không có gì hết.

Diệu Hàm không khỏi cảm thấy bản thân cô quá nực cười, lại cũng thật đáng buồn, nhưng mà cô vẫn yêu người kia chết mê chết mệt không còn cách nào.

Cho dù cô không chiếm được tình yêu của nàng, cho dù trong đáy lòng nàng vĩnh viễn cũng không có cô, cho dù nàng vĩnh viễn không chịu mở lòng với cô, nhưng cô vẫn chỉ cần nàng, vẫn cứ muốn cột nàng vào cạnh cô.

Hân Nghiên, em đúng thật là quá tàn nhẫn, nhưng mà cô vẫn cứ vui vẻ mà chịu đựng!

Diệu Hàm cười mỉa mai, đột nhiên dí chân ga, đẩy nhanh tốc độ, chiếc xe Maybach màu đen lao vút đi.

Hân Nghiên nhíu mày, nhớ đến vết thương trên tay Diệu Hàm, đáy mắt lạnh lẽo lóe lên chút lo lắng, nhưng vẫn mím chặt môi.

"Mợ cả!"

Vũ Đàm vừa mới nhìn thấy bầu không khí giữa Diệu Hàm và Hân Nghiên là biết ngay có chuyện rồi, bình thường cô cả luôn nâng niu mợ cả trong lòng bàn tay, vô cùng yêu thương, nhưng mà hôm nay không ngờ lại làm mặt lạnh, không nói tiếng nào đã đi mất.

Hân Nghiên gật đầu, ngồi xuống ghế sau, cũng vẫn là vẻ lạnh nhạt lạnh lùng, càng là cho Vũ Đàm nhíu mày.

Không lẽ là cô cả và mợ cả cãi nhau sao, Vũ Đàm nghĩ.

"Mợ cả và cô cả cãi nhau à?" Vũ Đàm im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi.

"Ừm, hình như Diệu Hàm rất tức giận." Hân Nghiên khẽ nói, trong giọng nói chất chứa sự u sầu mà ngay cả nàng cũng không rõ.

Vũ Đàm bật cười, an ủi nàng: "Không đâu, mợ cả còn không hiểu tâm tư cô cả sao, cô cả đối với mợ là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi đó!"


Hân Nghiên nghe Vũ Đàm nói thế thì trong lòng càng khó chịu hơn, có phải nàng nên nói sự thật cho Diệu Hàm biết không, chẳng lẽ lúc nãy nàng thật sự sai rồi ư?

"Mợ cả, tôi không biết cô là

người thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn cô không phải người phụ nữ bình thường, cô cả nhà tôi chịu khổ từ nhỏ, chỉ có khoảng thời gian gặp được cô, tôi mới thấy cô cả vui vẻ nhất, nếu có thể, sau này mong mợ cả hãy quan tâm cô cả nhiều hơn, cô cả... cũng khổ sở lắm!" Vũ Đàm im lặng một lúc lâu rồi bất thình lình nói những lời nghiêm túc với Hân Nghiên ngồi phía sau.

"Sao Diệu Hàm lại không vui chứ, tôi gặp ông bà nội rồi, họ đều rất tốt, còn có Diệu Đường nữa?" Hân Nghiên khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu về hàm ý trong câu nói của Vũ Đàm.

Cả ông nội Diệu và bà nội Diệu đều rất ấm áp, nên cô rất thích họ, cả Đường Đường cũng thế.

"Về nguyên nhân thật sự thì để sau này đích thân cô cả nói cho cô biết đi, nhưng cô ấy thật sự đã chịu rất nhiều đau khổ, máu có chảy cũng tự cầm, nước mắt có rơi cũng thầm nuốt vào trong, chưa từng than thở một lời, cô ấy chịu nhiều khổ sở, nhưng chưa từng chùn bước nên tôi rất kính trọng cô cả." Giọng nói của Vũ Đàm không lớn nhưng lại chất chứa sự đau lòng. "cô ấy có được một cấp dưới như cô là vinh hạnh của cô ấy!" Hân Nghiên nói những lời tự đáy lòng, Vũ Đàm và Diệu Hàm cũng giống như cô và Thế Kiêu, nên cô hiểu tình cảm này.

"Không, mợ cả nghĩ sai rồi, tôi có được bà chủ như cô cả mới là niềm vinh hạnh của tôi, tôi là một cô nhi, bị người nhà vứt bỏ, từ nhỏ đã bị người khác ức hiếp, là cô cả cứu tôi ra ngoài, nên mạng đời này của tôi đều thuộc về cô cả!"

"Do đó cô hy vọng tôi đối xử tốt với cô cả nhà cô đúng không?" Hân Nghiên cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.


"Ừm, cô cả quá khổ cũng quá lạnh lùng, nhưng từ khi có mợ cả, tôi mới cảm nhận được, cô cả cũng nhưng những người bình thường khác, cô ấy cũng biết cười, biết khổ sở, biết đau lòng, biết làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà trước giờ cô ấy chưa từng làm, thậm chí cô cả còn trở nên dịu dàng và biến thành một người biết nói đùa nữa, nên tôi không muốn cô cả của hiện tại biến mất."

Vũ Đàm nhìn Hân Nghiên ngồi ghế sau thông qua gương chiếu hậu, sắc mặt thoáng vẻ khẩn cầu và hy vọng.

"cô yên tâm, tôi đã nói rồi, cả đời này trừ khi Diệu Hàm không cần tôi, bằng không tôi sẽ không rời xa cô ấy, mặc dù tôi làm chưa tốt, chưa đủ tư cách làm vợ cô ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu cô ấy, để làm một người vợ tốt." Hân Nghiên trịnh trọng nói với Vũ Đàm, cô sẽ là người ở bên Diệu Hàm mãi mãi, cũng là người vợ duy nhất của cô trên thế giới này.


Vũ Đàm nghe Hân Nghiên nói thế, cuối cùng cũng yên tâm, tốc độ lái xe cũng bất giác nhanh hơn một chút.

Hân Nghiên cũng có cảm nhận khác về Vũ Đàm, cô rất yên tâm khi có một người như vậy bên cạnh Diệu Hàm, đồng thời trong lòng cũng cảm ơn cô ta, bởi vì cô ta luôn nghĩ cho Diệu Hàm.

Bên này Cơ Tích Tương kiềm nén lửa giận quay về nhà, vừa bước vào nhà đã lớn tiếng khóc, làm mẹ Cơ cảm thấy đau lòng.

"Tương à, sao thế con, nói mẹ nghe xem nào, ai dám bắt nạt con, mẹ sẽ tìm người đó trút giận cho con!"

"Mẹ ơi, hu hu, có người bắt nạt con, chị Hàm còn giúp con đàn bà đê tiện đó cùng bắt nạt con, hu hu, còn ném con ra khỏi nhà hàng nữa, hu hu..." Cơ Tích Tương càng khóc càng uất ức, không ngừng kể tội Diệu Hàm và Hân Nghiên.

"Được lắm, Diệu Hàm thế mà dám cả gan bảo vệ người phụ nữ khác, bắt nạt con gái bảo bối của mẹ, đừng tưởng rằng cô ta làm tổng giám đốc Đế quốc Diệu thị, thì có thể coi thường nhà họ Cơ chúng ta, Tương à, trước tiên con hãy nín khóc đi đã, chuyện này cứ đợi ba con về, chúng ta sẽ tìm ông ấy bàn bạc, rồi dạy con nhỏ đó một bài học thích đáng!" Mẹ Cơ tức giận an ủi Cố Tích Tương. "Nhưng mẹ ơi, mấy ngày nay tập đoàn Cơ thị xảy ra chuyện, nên ba rất bận, con không muốn ba phải bận tâm vì con!"

Thật ra Cơ Tích Tương không dám kể chuyện hôm nay cho Cơ Nghị nghe, mặc dù ông rất thương yêu hai chị em, nhưng nếu xảy ra chuyện gì làm tổn hại danh dự của gia tộc, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho hai chị em cô, có lẽ ngay cả mẹ cũng bị ông quở trách.

Mẹ Cơ nghĩ thấy cũng phải, bà không khỏi nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ một lát, bà bỗng nghĩ ra một cách hay, rồi nói với Cơ Tích Tương: "Hay là chúng ta thế này..."

Cơ Tích Tương càng nghe càng thấy khả thi, cô ta mở to hai mắt, vẻ mặt không khỏi kích động.

"Mẹ, mẹ thật sự quá thông minh rồi, nhưng làm vậy liệu ba có biết không, và nếu biết được liệu ba có nổi giận không ạ?"

Mặc dù cách của mẹ rất hay, nhưng Cơ Tích Tương vẫn sợ Cơ Nghị biết được.

"Con yên tâm đi, ba con sẽ không biết kế hoạch này đâu, giờ chuyện quan trọng trước mắt là chúng ta phải dùng danh nghĩa ba con để hẹn Diệu Hàm ra ngoài, đến lúc đó mọi chuyện đã là gạo nấu thành cơm rồi, chỉ cần cô ta ngủ với con, vậy thì chúng ta không cần sợ cô ta không thừa nhận nữa." Mẹ Cơ cười khẩy, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

"Nhưng mẹ ơi, nếu Diệu Hàm phát hiện ra thì sao ạ, hoặc là sau khi xảy ra chuyện, cô ấy không đồng ý cũng không thừa nhận thì sao ạ?"

Cơ Tích Tương vẫn không khỏi lo lắng, nhưng cô lại thấy kế hoạch của mẹ rất hay, quả thật không chê vào đâu được, đến lúc đó nếu chuyện này thật sự thành công thì cô có thể ở bên chị Hàm rồi.

"Chỉ cần chúng ta tiến hành từng bước theo kế hoạch chắc chắn sẽ không thất bại, gần đây mẹ mới nghe bạn mẹ nói bà ấy có một món đồ tốt, bảo đảm vừa ngửi vào, tinh thần sẽ mơ màng, con phải thật sự nắm chắc cơ hội lần này thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Còn chuyện sau khi việc này thành công, mẹ sẽ xem xét thời gian, nhắm lúc thích hợp nhất, sẽ gọi một số phóng viên truyền thông tới, nếu các con thật sự bị bọn họ chụp được chuyện giường chiếu thì khi ấy con không cần sợ Diệu Hàm chối cãi nữa, cho dù cô ta bất chấp thể diện mà chối đi nữa thì cũng không thể không để ý đến thể diện của toàn bộ Đế quốc Diệu thị đúng không?"

Vừa nghe mẹ Cơ nói thế, Cơ Tích Tương trong lòng không khỏi kích động, cô càng nghĩ càng hưng phấn, chị Hàm, cô nhất định phải làm cô dâu của cô, con đàn bà đê tiện đó dựa vào đâu mà đòi đứng cạnh cô chứ, chị Hàm là của cô, chỉ có thể là của một mình cô mà thôi!

Chỉ cần chị Hàm cưới cô thì cô sẽ khiến cho con đàn bà đê tiện kia phải chết!

Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, đáy mắt lóe lên sự gian xảo, có điều so với Cơ Tích Tương ngu xuẩn, ngốc nghếch thì mẹ Cơ đa mưu túc trí hơn.

Còn Diệu Hàm lúc này đã quay về công ty với vẻ mặt u ám phiền não thì lại càng không hề biết rằng, nguy hiểm đang từng bước áp sát mình.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện