Bà Xã Là Nhất

Chương 93


trước sau


Vũ Đàm vốn định đưa Hân Nghiên về Long Hiên Hào Đình, nhưng nàng lại bảo cô đưa mình đến khách sạn Hoàng Triều, cô ngẫm nghĩ một lát rồi đưa nàng đến cửa khách sạn, thấy nàng đi vào trong rồi, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệu Hàm.

"Cô cả, tôi đã đưa mợ cả về rồi, nhưng tôi đưa cô ấy đến khách sạn Hoàng Triều theo yêu cầu của cô ấy."

Điện thoại vừa kết nối, không đợi Diệu Hàm lên tiếng, Vũ Đàm đã dành nói trước.

Ở đầu bên kia, Diệu Hàm im lặng một lát, rồi mới lạnh nhạt đáp lại mấy chữ: "Ừm, cô quay về đi!"


Vũ Đàm nghe giọng điệu của cô cả thì cảm nhận được, tâm trạng của cô không tốt, cô ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kềm chế được.

Tốt hơn hết cô ta không nên nhiều lời xen vào chuyện tình cảm giữa cô cả và mợ cả.

Diệu Hàm cúp máy, hơi buồn bực đưa tay lên vò tóc, mái tóc ngắn trông rất có tinh thần lúc này hơi lộn xộn khiến cho cảm giác con người cô cũng thay đổi theo, trong sự lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra chút mất mát cô đơn.

Điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên, Diệu Hàm nhấn nút nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của thư ký Tôn: "Tổng giám đốc, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cơ thị gọi tới tìm ngài, ngài có muốn nghe máy không?"

Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cơ thị?

Diệu Hàm nhíu mày, trưa hôm nay, cô mới dạy dỗ người phụ nữ Cơ Tích Tương kia một bài học, nhanh như vậy đã không yên phận, định tìm tới cửa nếm mùi đau khổ à, hay bà ta còn có mục đích nào khác?


Diệu Hàm nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi thấp giọng căn dặn thư ký Tôn: "cô kết nối cuộc gọi với tôi đi!"

"Vâng!" Thư ký Tôn vừa đáp lại xong, điện thoại đã được kết nối.

"Tôi là Diệu Hàm!" Diệu Hàm nói chuyện dứt khoát, gọn gãy, giọng nói trầm thấp cuốn hút pha chút lạnh lùng uy nghiêm, khí thế kiêu ngạo lạnh nhạt.

"Tổng giám đốc Diệu, chào cô, thật ngại khi mạo muội làm phiền cô, tôi là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cơ thị, hôm nay tôi gọi tới là muốn xin lỗi cô, tôi biết hôm nay con gái tôi đã xảy ra cãi vã với cô, tôi thật sự xin lỗi cô!"

Đầu bên kia truyền đến tiếng xin lỗi của mẹ Cơ, nghe thấy những lời này, Diệu Hàm không khỏi nhướng mày.

Xem ra phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cơ thị không phải tới gây sự, mà tới xin lỗi cô.

Diệu Hàm nhếch đôi môi mỏng gợi cảm, giọng nói lạnh nhạt pha chút bạc bẽo lạnh lùng.

"Phu nhân Cơ khách sáo rồi, chỉ là cô hai nhà họ Cơ nhục mạ phu nhân nhà tôi, làm tôi không vui nên đuổi cô ta ra ngoài, chuyện này cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi!"

"Sao có thể, sao có thể chứ, Tương nhà tôi từ nhỏ đã được tôi chiều hư, tôi phải là người nói lời xin lỗi cô mới đúng, ngày mai là thứ sáu, hay là cho tôi mời tổng giám đốc Diệu ăn một bữa được không, cũng để Tương nhà tôi trịnh trọng xin lỗi cô, cô thấy thế nào?"

Mặc dù giọng nói mẹ Cơ nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tay cầm điện thoại đã ướt đẫm mồ hôi.

Kế hoạch có thể thành công hay không, quan trọng nhất vẫn là phải xem Diệu Hàm có đồng ý không đã.

Nếu Diệu Hàm không đồng ý, vậy thì kế hoạch này cần phải tính toán lâu dài, nếu bà mời lần nữa sẽ làm cô nảy sinh nghi ngờ, Diệu Hàm không phải là loại người dễ rơi vào bẫy.

Diệu Hàm nhíu mày, đôi đồng tử tối tăm sâu thẳm lóe lên một tia sáng lạnh lùng kỳ lạ, trong đầu cô vô thức nghĩ đến Hân Nghiên, cô bất giác gật đầu đồng ý.

Đúng là cô cũng muốn gặp người nhà họ Cơ, cũng muốn giải quyết vấn đề liên quan giữa Hân Hân và nhà họ.

Bởi vì cô luôn cảm thấy ân oán giữa Hân Hân và nhà họ Cơ không đơn giản, không hẳn chỉ là vì chuyện của Vĩnh Khiêm.

"Được!"

Thấy Diệu Hàm thoải mái đồng ý, bà Cơ cũng thoải mái cả người, vẻ mặt bà dễ nhìn hơn mấy phần, bà nở nụ cười rạng rỡ, muốn kìm cũng không kìm lại được."Được rồi, tổng giám đốc Diệu đã quyết định thì cứ vậy đi, bảy rưỡi tối mai, chúng ta hẹn ở nhà hàng Hoa Vũ nhé!"

"Được, không thành vấn đề."

Diệu Hàm gật đầu, cô cũng nhận ra giọng nói của bà Cơ ở đầu dây bên kia mang theo mấy phần vui sướng thì nhíu mày chán ghét.

Hân Nghiên nhìn ảnh trên màn hình máy tính, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo toát lên vẻ tàn nhẫn khát máu, cười gằn.


"Giá cổ phiếu của nhà họ Cơ đã giảm gần đủ rồi, Sách Hương nói cần khoảng hai ngày nữa, hai ngày sau tập đoàn Cơ thị sẽ trở thành dĩ vãng, nhà họ Cơ cũng không gây ra được sóng lớn gì nữa rồi!

Đông Phương Thế Kiêu nhìn Hân Nghiên, lướt qua các số liệu mà Sách Hương gửi tới trên màn hình.

"Cũng chưa chắc, không phải còn nhà họ Vĩnh nữa hay sao?"

Hân Nghiên lạnh lùng nói, khóe môi cong lên, trong giọng nói ẩn chứa vẻ châm chọc, nhạo báng.

"Cậuu nói nhà họ Cơ muốn nhờ nhà họ Vĩnh giúp đỡ à?" Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày: "Nhưng dù nhà họ Cơ có nhờ đi chăng nữa, nhà họ Vĩnh phải chi nhiều tiền mặt như vậy để cứu tập đoàn Cơ thị chỉ e là không kịp, dù sao vị trí của tập đoàn Cơ thị bây giờ vô cùng nguy hiểm!"

"Nhất định nhà họ Vĩnh sẽ cứu, cái đó gọi là thỏ khôn chết chó săn hầm, nhà họ Cơ sẽ không để mình chết một mình, nhất định họ sẽ cho Cơ Tích Vy đi tìm Vĩnh Khiêm, dù Vĩnh Khiêm có tình cảm hay là thân phận vị hôn phu và trách nhiệm thì nhất định cô ta sẽ đồng ý, nhưng nhà họ Vĩnh không bỏ tiền ra nổi, cho nên Vĩnh Khiêm sẽ đi tìm Nam Cung Hướng!"

Hân Nghiên cau mày, lạnh lùng phân tích.

"cô chủ nhà Nam Cung, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nam Cung phải không?"

Hân Nghiên chợt cười lạnh, ngước mắt nhìn Đông Phương Thế Kiêu khẽ gật đầu: "Không sai!"

"Đúng, chị nhớ ra rồi, mẹ của Vĩnh Khiêm lại là dì của Nam Cung Hướng, như vậy tính ra Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng chính là chị em họ rồi." Đông Phương Thế Kiêu chợt nghĩ ra, rồi kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó không khỏi cười khẩy giễu cợt nói: "Nếu Cơ Nghị thật đi tìm nhà họ Vĩnh hỗ trợ thì nhà họ Cơ cũng không phải nhà họ Cơ nữa, chắc chắn nhà họ Vĩnh và nhà Nam Cung sẽ chia cắt nhà họ Cơ hơn phân nửa, đến lúc đó Cơ Nghị hoàn toàn lâm vào tình thế bất đắc dĩ, nhất định sẽ đồng ý."

"Đúng, nên hiện Vĩnh Khiêm vẫn luôn chậm chạp không hành động, mặc dù cô ta đã giúp đỡ tập đoàn Cơ thị đè xuống không ít tin tức tiêu cực, nhưng thực ra lại không có tác dụng thực chất gì, chính là vì đợi đến thời khắc cuối cùng." Ánh mắt của Hân Nghiên càng thêm lạnh lùng.

"Buồn cười ở chỗ nhà họ Cơ còn luôn coi trọng người con rể Vĩnh Khiêm này chứ. Quả nhiên chẳng có kẻ quý tộc quyền thế nào là người tốt cả, chà." Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng.

"Không phải chị cũng là nhà quyền thế sao, cô ba Đông Phương." Hân Nghiên nhìn Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày.

"chị có là nhà quyền thế đi nữa thì thân phận vẫn kém xa em. Em là ở toàn bộ thủ đô này, ngay cả tổng thống cũng phải nể mặt em. Chà, em nói xem nhóc Diệu Hàm đó kết hôn được với em có lẽ là phúc tu mấy đời đấy. Sớm biết thì chị đã lừa mang em chạy đi rồi, đến lúc đó còn có thể khuếch trương nhà Đông Phương gấp bội." Gương mặt xinh đẹp của

Đông Phương Thế Kiêu tràn đầy vui vẻ, trong ánh mắt cười lại che giấu yêu thương và lưu luyến thật sâu, đáng tiếc, Hân Nghiên không nhìn thấy. "Cô ba Đông Phương, có vẻ như chị còn kém Diệu Hàm ba, bốn tuổi đấy, thế mà chị lại gọi người ta là nhóc, vậy chị là cái gì?" Hân Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Vì vậy mới nói Diệu Hàm là trâu già gặm cỏ non, ánh mắt em thật là kém cỏi, lại có thể tìm một trâu già như thế đến gặm, cũng không ngại ê răng sao." Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng lẩm bẩm một tiếng. Cô bĩu môi khinh thường che giấu đi nỗi đau đang dâng lên nơi đáy lòng, cô muốn chân thành xem Hân Nghiên như em gái và bạn bè tốt nhất.

"Trâu già, xưng hô này cũng không tệ, hôm nào em sẽ nói cho chị ấy biết." Dứt lời, Hân Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến bóng lưng Diệu Hàm dời đi, đáy lòng hơi cảm thấy chua chát.

"Đúng rồi, Tiểu Dạ đâu?" Không nhìn thấy Dạ Sát, Hân Nghiên bèn hỏi.

"Hôm qua nghe thấy em bị thương nhóc đó đã rất tức giận, sáng sớm nay em ấy đã lập tức trở về, nói là muốn đích thân đuổi theo điều tra ra người chủ đã thuê Carlo."

"Bảo em ấy cẩn thận chút, có tin gì chị thông báo cho em." Hân Nghiên từ trên ghế sofa đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, âm thanh lạnh lùng nói.


"Buổi tối em không định mời chị ăn một bữa cơm sao, chị vì chuyện em bị ám sát mà tới, dù sao em cũng nên đãi chị một bữa chứ."

"Đi thôi, chị muốn ăn gì?" Lúc đầu Hân Nghiên định về nhà chờ Diệu Hàm, nhưng nghĩ đến người phụ nữ đó chắc cũng sẽ không về sớm như thế nên lập tức gật đầu đồng ý.

Hai người ăn xong cơm tối thì đã hơn chín giờ, Hân Nghiên trở lại biệt thự nhưng Diệu Hàm vẫn chưa về, trái tim nàng không khỏi cảm thấy có chút vắng vẻ.

Lúc này điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, nàng tưởng là Diệu Hàm, mở ra xem nhưng không phải. Nàng nhìn dãy số trên màn hình điện thoại di động, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận và chán ghét.

"Có chuyện gì sao?" Âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc mà mang theo sự căm giận và chán ghét sâu sắc. "Nghe nói con ở nước Z kết hôn với một người phụ nữ?" Đầu điện thoại kia, âm thanh âm trầm uy nghiêm mang theo chút giận dữ, yếu ớt truyền tới.

Hân Nghiên không khỏi cười giễu một tiếng: "Xem ra đúng là ông đã già rồi, nên cập nhật tin tức chậm hơn so với trước kia nhiều rồi."

"Làm càn, ba mặc kệ con kết hôn hay chưa kết hôn, con hãy chia tay ngay với người đàn ông đó cho ba, con đừng quên con là người đã có chồng chưa cưới rồi." Đầu điện thoại kia, âm thanh đàn ông uy nghiêm âm trầm quát Hân Nghiên, vẻ rất tức giận.

"Chồng chưa cưới sao, đó là người mà các người đã định cho tôi, không phải con gái của người phụ nữ đó vẫn luôn thích sao, tôi thưởng cho cô ta đấy." Hân Nghiên cười lạnh châm chọc một tiếng, hết sức lạnh lùng và cuồng vọng.

"Mày... mày đang muốn tức chết tao sao?"

"Nếu điều này có thể tức chết ông thì cũng tốt, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy buồn nôn và căm hận, nếu ông chết rồi có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút." Giọng điệu của Hân Nghiên đầy hăm dọa, lạnh lùng mà khát máu.

Nghe xong đầu điện thoại kia bỗng truyền đến tiếng thở dài, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Ba biết con hận ba, nhưng có nhiều thứ không phải không nói cho con mà là hiện còn chưa đến lúc, con chỉ cần nghe lời ba là được. Chồng chưa cưới là người mà mẹ con chọn cho con, con nhất định phải kết hôn với cậu ta, thứ thuộc về con ba đều sẽ giữ lại cho con, người ngoài đừng hòng mơ tưởng."

Nghe âm thanh phía bên kia đột nhiên dịu xuống, mang theo chút bi thương và già nua, trong lòng Hân Nghiên không khỏi có chút phức tạp, đáy lòng có chút căm hận, cũng có chút đau lòng, nàng mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, Hân Nghiên mới yếu ớt, lạnh lùng thốt lên: "Hôm qua tôi bị người ta ám sát, tốt nhất ông hãy cam đoan người đó không phải cô ta, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu."

Lạnh lùng nói xong, Hân Nghiên lập tức cúp điện thoại, biệt thự lớn như vậy càng khiến cả người Hân Nghiên trở nên lạnh lùng hiu quạnh. Giờ đây, nàng bỗng cảm thấy hơi nhớ Diệu Hàm rồi.

Hôm sau, Vũ Đàm vội vã đẩy tung cửa văn phòng Tổng giám đốc, ngay cả việc gõ cửa cũng quên mất. Nhìn Vũ Đàm vẻ mặt nghiêm túc đi đến, Diệu Hàm không khỏi nhíu mày, ngước mắt nhìn Vũ Đàm.

"Cô chủ, đây là cô bảo tôi điều tra việc liên quan tới mợ chủ và nhà họ Cơ. Mặc dù chỉ tra được một chút, nhưng tôi nghĩ tôi đã hiểu tại sao mợ chủ muốn đối phó nhà họ Cơ như thế, cô cần phải chuẩn bị tâm lý trước khi xem." Sắc mặt Vũ Đàm rất khó coi, gương mặt thâm tình hơi tái đi, nhìn Diệu Hàm có chút lo lắng nói.

Điều này không khỏi khiến Diệu Hàm càng nhíu chặt mày, chẳng lẽ ân oán giữa nhà họ Cơ và Hân Hân thật ghê gớm như vậy sao, ngay cả Vũ Đàm cũng bị dọa đến thế này. Diệu Hàm gần như hơi run rẩy tiếp nhận túi tài liệu Vũ Đàm đưa tới, nhìn thoáng qua sắc mặt cô hơi tái nhợt. Cô kéo nút thắt trên túi tài liệu, lấy tài liệu bên trong ra, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khẽ đảo qua tài liệu điều tra trong tay, càng xem cô càng cảm thấy kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai tay không kìm được khẽ run lên. Ánh mắt sâu thẳm trở nên lạnh lùng, lóe lên sát ý và khát máu. Cả người cô không hề che giấu tỏa ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt hung ác, giống như một con báo săn đang nổi giận.

Thấy Diệu Hàm như vậy, Vũ Đàm cảm thấy hết sức kinh hãi. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi cô chủ nhìn thấy nội dung trên tư liệu chắc chắn sẽ không kìm được phẫn nộ, nhưng khi Diệu Hàm trở nên tàn nhẫn điên cuồng giống một con báo săn vẫn khiến Vũ Đàm hết sức kinh hãi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện