Sau cuộc gọi của Chu Chí Viễn, Dương Đình Quân đã vội vã lái xe rời đi, nhưng anh lại không hề biết rằng phía sau xe anh luôn có một chiếc xe khác bám theo.
Nơi mà anh đến chính là nhà hàng F1, chỗ làm việc của Lâm Nhã Tịnh.
Lúc Dương Đình Quân lái xe tới nơi thì cô đã tan làm và đang đứng chờ sẵn bên ngoài.
Chiếc siêu xe vừa dừng thì Dương Đình Quân đã nhanh chóng đi xuống, tận tay mở cửa xe cho cô.
"Viễn bận họp đột xuất nên nhờ anh sang đón em."
"Em đã bảo em tự đi xe buýt về được rồi mà anh ấy không cho, làm phiền anh phải sang đón em thế này thật ngại chết đi được."
"Cậu ấy cho em đi làm là may lắm rồi đó, chứ đừng nói tới chuyện để em tự đi tự về một mình.
Xa em một lần cậu ấy sợ lắm rồi."
Dương Đình Quân điềm nhiên trả lời, lúc nói xong còn không quên cười một cái, khiến những nữ nhân vô tình nhìn thấy thoáng chốc ngây dại.
"Tại anh ấy lo lắng thái quá thôi à!"
Lâm Nhã Tịnh lại nói thêm một câu thì mới bước vào trong xe, sau đó Dương Đình Quân cũng nhanh chóng trở về vị trí tài xế của mình.
"Đúng là lo lắng thái quá thật, giờ anh đưa em về nhà rồi còn phải ở lại chờ đến khi nào cậu ấy về thì anh mới được về nữa đây.
Haizz, tự nhiên cái thành bảo mẫu trông trẻ luôn à!"
Dương Đình Quân khẽ thở dài, thầm than thở, riết rồi anh thấy sao bản thân giống một tay sai vặt của người đàn ông bá đạo kia quá.
Chuyện gì cũng tới tay anh, giờ còn kiêm luôn việc trông vợ dùm hắn.
"Không cần đâu, anh còn bận nhiều việc mà nên cứ về đi, em tự ở một mình được rồi.
Sức khỏe của em đâu có nghiêm trọng tới mức phải có người trông chừng 24/24."
"Có thật là được không? Tại 30 phút nữa anh cũng có cuộc họp quan trọng ở công ty."
"Được mà, anh đưa em tới đầu hẻm là được rồi không cần phải ở lại đâu."1
"Ok, vậy lát nữa anh gọi báo cho Viễn nó về sớm với em!"
Chốt lại vấn đề, sau đó Dương Đình Quân mới lái xe rời đi.
Khi đó chiếc ô tô đã theo dõi anh từ nãy giờ cũng nhanh chóng bám theo.
Bên trong chiếc xe ấy chính là Vũ Thiên Hi, và một màn gặp gỡ giữa Dương Đình Quân và Lâm Nhã Tịnh đã bị cô ta bắt gặp nên tâm trạng lúc này đã vô cùng tức giận.
"Lâm Nhã Tịnh, thật không ngờ mày vẫn còn sống.
Nếu đã quay trở lại cản chân tao, thì tao đành tiễn mày đi thêm một lần nữa vậy.
Những thứ tao muốn đừng hòng ai có được, một lần để vụt mất cơ hội là quá đủ rồi.
Mày cứ chờ đó."
Bàn tay người phụ nữ siết chặt vô lăng, ánh mắt nhìn chầm chầm vào chiếc xe phía trước mà đay nghiến từng lời ác độc.
Trước đây, cô ta đã bỏ lỡ mất một cơ hội khi kế hoạch chuốc thuốc Chu Chí Viễn thất bại, đã vậy còn bị một kẻ ất ơ tưởng là "gái" mà đem ra hành hạ, khiến cô ta phải gấp gáp ra nước ngoài định cư một thời gian vì sợ bị phát hiện.
Mãi đến khi nghe ngóng được thông tin Lâm Nhã Tịnh đột ngột mất tích thì trong lòng cô ta đã vô cùng vui mừng, vội vàng quay trở về, nhân cơ hội tốt giành lại Chu Chí Viễn.
Nhưng còn chưa có được gì thì Lâm Nhã Tịnh lại đột nhiên xuất hiện, cô ta sao có thể đứng yên chờ ngày bị Chu Chí Viễn hất chân đá đi.
Chẳng có gì tàn độc bằng lòng dạ đàn bà, đặc biệt là đàn bà quỷ kế đa đoan, sẽ bất chấp tất cả chỉ để có được thứ mình muốn.
Vũ Thiên Hi lặng lẽ bám theo sau Dương Đình Quân cho đến khi anh đưa Lâm Nhã Tịnh về tới đầu hẻm rồi