Gió mùa đông lạnh lẽo tạt qua từng cơn giữa bầu không gian hiu quạnh trong đêm, mang đến cái cảm giác buốt giá thấu tận xương tủy.
Trên sân thượng của tòa cao ốc thuộc quyền sở hữu của Vũ gia lúc này lại có một cô gái đang phải hứng chịu từng cơn gió rét lạnh ấy tạt qua cơ thể mảnh mai.
Lâm Nhã Tịnh bị trói chặt hai tay và đang nằm bất tỉnh trên nền gạch lạnh lẽo, gió lạnh lùa qua khiến đôi môi non mềm giờ đây đã khô khan, đến khi cô mơ màng tỉnh dậy thì cái cảm giác lạnh giá đã bao trùm trên từng tấc da thịt.
Cô ngóc đầu dậy, cái cảm giác sau gáy vô cùng đau đớn như thể vừa có thứ gì đó va đập vào, đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại mới nhận ra bản thân đang ở một nơi xa lạ, hai tay còn đang bị trói chặt ra phía sau lưng, cổ họng khô khốc vì thiếu nước khiến cô bất giác khó chịu.
Gắng gượng ngồi dậy trong hoang mang tột độ, lúc này cô đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía mình.
Đây chính là kẻ đã bắt cô tới đây ư? Nhưng cô đâu có thù oán gì với ai, tại sao kẻ này lại nhắm vào cô? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì chứ?
"Cô là ai?"
Âm giọng khàn đặc khẽ vang lên, Lâm Nhã Tịnh nhíu chặt mày, hướng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Nhã Tịnh, Vũ Thiên Hi đã bất giác nhoẻn miệng cười lạnh lùng, cô ta thong thả quay người lại cùng khẩu súng lục đã có gắn sẵn thanh giảm âm trên tay.
Vũ Thiên Hi hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Nhã Tịnh, khẽ thở hắt ra một hơi, rồi mới nhàn nhã cất lời:
"Cô không biết tôi là ai đâu, vì trước nay chúng ta căn bản chưa từng gặp nhau.
Nhưng tôi thì lại biết rất rõ về cô."
"Cô biết tôi?"
"Ừm hửm...!Biết chứ, cô là vợ trước của chồng tôi thì sao có thể không biết cho được."
Vũ Thiên Hi thoải mái nhướng mày trả lời, gieo rắt một nỗi mông lung, mơ hồ vào đầu cô gái, khiến Lâm Nhã Tịnh không ngừng suy nghĩ.
Vợ trước của chồng tôi? Có nghĩa là sau khi cô mất tích người đàn ông ấy đã cưới cô gái này làm vợ ư? Sao từ trước tới nay cô chưa từng nghe anh nhắc đến, anh đã lừa dối cô sao?
"Tuy là người đến trước, nhưng cô đã rời đi rồi, sau đó Viễn đã cưới tôi làm vợ, giờ cô quay trở về thì chính là kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại gia đình của người khác."
Đúng là tráo trở, đã là kẻ thứ ba, là hồ ly tinh dùng thủ đoạn cướp chồng người, sau khi qua miệng Vũ Thiên Hi thì Lâm Nhã Tịnh cô lại trở thành kẻ phá hoại gia can người khác.
Lâm Nhã Tịnh dường như chết lặng, trong lòng cô bây giờ rối lắm, chơi vơi lắm.
Trong vô thức, cô bất giác nhớ đến những chuyện Chu Chí Viễn đã làm cho cô, một người đàn ông luôn luôn lúc nào cũng lo lắng, yêu thương chăm sóc cô, lẽ nào anh lại lừa dối cô sao? Biết đâu bên trong vẫn còn một khúc mắc gì đó, anh có nỗi khổ riêng nên mới tạm thời chưa thể nói ra?
Suy cho cùng Lâm Nhã Tịnh vẫn chọn cách tin tưởng người đàn ông của mình, nên khi đối mặt với Vũ Thiên Hi, đôi mắt từ thất vọng đã dần chuyển sang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Cô nói Chí Viễn cưới cô làm vợ mới, nhưng